Chương 10: Anh Ấy Nhìn Thấy Mình?

Những người khác ở đây đều tò mò nhìn lên phòng, luôn cảm thấy chú Năm hôm nay, có chút kỳ quái.

Thái độ kỳ quái, ngữ khí cũng kỳ quái.

Bọn họ đều đang suy đoán, chẳng nhẽ chú Năm nghe được tiếng gió gì?

Chẳng lẽ là vì chuyện đó sao?

Tất cả mọi người đang suy đoán, nhưng không ai dám tiến lên nghe lén.

Không lâu sau, đột nhiên nghe thấy trên phòng truyền ra một tiếng rống của ông Tô:

“Cái gì? Mày nói lại lần nữa xem!”

......

Ba Tô rời đi, trong phòng cũng chỉ có mẹ con mẹ Tô Và Tô Nhiên.

Người lo lắng nhất chính là mẹ Tô.

Bởi vì kinh nghiệm trước khi kết hôn của mình, mẹ Tô ở nhà họ Tô vẫn luôn nhẫn nhịn, luôn cảm thấy có lỗi với nhà họ Tô. Cho dù bị bà Tô âm thầm bắt nạt, thím ấy cũng không dám phản kháng, còn không dám nói cho ba Tô biết.

Còn dạy Tô Nhiên phải nhẫn nhịn chịu đựng, nếu không phải Tô Nhiên bị đυ.ng phải khôi phục trí nhớ, có thể tưởng tượng được, cuộc sống của cô sẽ như thế nào? Chắc chắn cũng giống như mẹ Tô, tính cách mềm yếu, bị người bắt nạt cũng không chịu hé răng.

Nếu đổi lại là Tô Nhiên trước kia, tất nhiên cô sẽ nghe lời mẹ Tô, giấu mọi chuyện ở trong lòng. Nhưng hiện tại đã khác, cô khôi phục trí nhớ, trong tính cách tự nhiên cũng có bóng dáng kiếp trước.

Bây giờ bảo cô chịu thiệt, không nói chuyện này, không nói cho ba Tô, việc này Tô Nhiên không làm được.



Tô Mê nếu dám đẩy cô, thì phải trả giá cho chuyện đó.

Cho dù niệm ở chỗ Tô Mễ còn nhỏ, cũng sẽ phải đòi lại công đạo cho cô.

Có điều Tô Nhiên cũng tò mò, vì sao Tô Mễ lại đẩy cô?

Nguyên nhân hậu quả cô cũng không biết, lúc ấy đυ.ng vào đầu, có một số hình ảnh chỉ chớp nhoáng qua mà thôi, có vài ký ức tựa hồ mất đi.

Chỉ có một ấn tượng mơ hồ, vào thời điểm đó Tô Mễ nói: “Ai cho phép cô là con cháu nhà họ Tô? Ai bảo cô khiến anh ấy nhìn thấy mình? Cơ hội như vậy, làm sao có thể để cô cướp đi.”

Anh ấy là ai? Cơ hội nào? Tô Nhiên cũng không biết, Tô Mễ cũng không nói rõ ràng, ấn tượng của cô đối với ký ức này cũng vô cùng mơ hồ. Tô Mễ có nói hay không, cô không thể nhớ rõ.

Nhưng Tô Nhiên có thể khẳng định, cơ hội kia khẳng định là đại sự gì, có thể liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô.

Cô có dự cảm, cô nhất định phải làm cho ra nhẽ việc này.

Tô Nhiên nói chuyện này cho ba Tô, kỳ thật cũng ôm ý nghĩ như thế. Ba Tô có mối quan hệ rộng rãi, khẳng định có thể tra ra chân tướng chuyện này.

Nhưng nhìn biểu tình của mẹ Tô, cũng biết mẹ đang lo lắng cho ba.

Cũng khó trách, tính cách của mẹ luôn luôn nhu nhược, ở trước mặt ông nội Tô, càng như thấp kém hơn.

“Mẹ, mẹ đang lo lắng cho ba à?” Tô Nhiên nhịn không được hỏi mẹ mình.

“Ba con vừa rồi chống đối bà nội con, ông nội con biết nhất định sẽ trách cứ ba con. Đến lúc đó không thể thiếu bị mắng, đều là do mẹ, nếu mẹ để ý con hơn, thì con sẽ không bị đẩy ngã, cũng sẽ không bị thương.”