Chương 11: Khống Chế Con Cái

Thiện lương là chuyện tốt, nhưng quá mức thiện lương, trong tính cách yếu mềm như thế này, đây không phải việc sáng suốt.

Tô Nhiên nói: “Mẹ, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mẹ định nhịn bỏ qua hết ư?”

Mẹ Tô không nói gì.

“Mẹ, tiền trong nhà, đều là ba kiếm được, tại sao chúng ta không chia nhà? Chia nhà, chúng ta sẽ sống tốt hơn, thì sao con có thể chịu khổ như vậy, mẹ cần gì phải chịu ấm ức đến thế chứ?”

Mẹ Tô nói: “Năm đó khi mẹ và ba con kết hôn, bà nội con nói, ba con muốn cưới mẹ, thì không được chia nhà. Việc này, lúc ấy mời các cán bộ thôn ủy, viết tài liệu làm chứng thực, bà nội con mới đáp ứng.”

Tô Nhiên giật mình, không nghĩ tới còn có chuyện này?

Trước khi kết hôn đã viết giấy chứng nhận, sau này không được phép chia nhà?

Cái này có khác gì hiệp nghị trước khi kết hôn đâu chứ?

Một ngôi nhà như vậy, còn có thể chia được sao?

Đột nhiên, Tô Nhiên cảm thấy, cuộc sống tiền đồ tương lai có phần xa vời.

Không tách ra ở riêng, chẳng lẽ cuộc sống của bọn họ cứ u ám như thế sao, vĩnh viễn cứ tiếp tục như vậy sao?

Thông minh như Tô Nhiên, giờ khắc này cũng hoàn toàn choáng váng.

Việc này, không dễ làm.

“Đều do mẹ, nếu không phải vì mẹ, ba con sẽ không cần nhún nhường như thế, đáp ứng điều kiện này của ông bà con. Đều là mẹ hại, năm đó...” Mẹ Tô miệng đầy chua xót, cảm thấy gia đình bọn họ có ngày này hôm nay đều do thím ấy tạo thành.



Tô Nhiên cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì, cha mẹ cũng không nói với cô, ông bà Tô lại càng sẽ không nói.

Nhìn thấy mẹ tự trách, trong lòng Tô Nhiên cũng không dễ chịu.

Tất cả những chuyện này, đều là chủ trương của ông bà Tô, năm đó sở dĩ để ba ký cam đoan này, chỉ sợ cũng chưa chắc đều là bởi vì chuyện của mẹ, e rằng còn có nguyên nhân khác.

Về phần nguyên nhân gì khác, Tô Nhiên không biết được, đây cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.

Ông bà nội có tám đứa con trai, mười ngón tay có dài ngắn, thiên vị là chắc chắn. Mà trong tám đứa con trai này, cũng chỉ có ba là người giỏi kiếm tiền nhất, những đứa con khác có thể tự nuôi sống bản thân cũng đã rất tốt rồi.

Tô Nhiên suy đoán, dưới tình huống như vậy, có thể nắm chặt được một đứa con trai có thể kiếm tiền nhất, có thể kiếm được bao nhiêu tiền cho gia đình, cũng có thể nuôi sống những đứa con khác, càng có thể làm cho bọn họ có quyền khống chế, cũng có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ của bọn họ.

Tuy rằng chỉ là suy đoán, Tô Nhiên cảm thấy, cách chân tướng cũng không xa.

Hiện giờ, bởi vì chuyện cô bị đập vỡ đầu, làm cho ba Tô có tức giận, có lẽ nhờ việc này có thể thoát ly quyền khống chế của bọn họ nhỉ?

Có lẽ đó là một điều tốt.

Chẳng qua, nghe Mẹ Tô nói, năm đó hai bên ký bảo đảm này, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế thì không đơn giản như vậy đâu.

Dù sao giấy trắng mực đen, lại có mấy cán bộ thôn ủy ký tên, đều lưu trữ vào hồ sơ, làm sao bây giờ?

Cái này có tác dụng pháp lý.

Ông bà Tô quả thật khôn khéo, biện pháp có thể nắm bắt người đến cỡ này mà bọn họ cũng nghĩ ra được.