Chương 42

Chú Triệu quay đầu lại trở về chuồng bò mà không hỏi có đúng hay không, hưng phấn hét lên: "Hạ Lão! Hạ lão! Có một anh chàng đẹp trai ngoài kia nói đó là cháu trai ngài?! "

Hạ Lão đang chấm bài kiểm tra của Trân Bảo hôm qua với Quan Lão, khi nghe thấy lời nói của chú Triệu thì cười mắng: "Nhảm nhí! Cháu trai tôi đang học ở thủ đô. "

Chú Triệu thật ra đã bị thuyết phục một nửa, nhưng đề phòng cháu trai Hà lão thật sự đến, anh ta bất lực xua tay: ""Ngài cùng tôi đi xem đi, cho dù không phải thì chắc cũng là tìm ngài có chuyện gì đấy"

Hạ Lão đành phải đặt bút trong tay xuống, nhìn bên ngoài thật sự có một người thanh niên dáng người cao lớn, đã năm năm không gặp, lúc ông rời đi Hạ Kiến An mới tám tuổi, nhìn bóng lưng Hạ Kiến An, Hạ Lão ngập ngừng gọi: "Kiến An?" Âm thanh mang theo sự run rẩy và mong đợi

Hạ Kiến An quay đầu lại, thấy mắt ông nội thì ánh mắt đỏ lên, trong mắt ánh lên nước mắt, giống như một con thú con lạc đường tìm được gia đình: "Ông nội! Con là Kiến An đây"

Thật sự là Kiến An?"

Chú Triệu nhanh chóng bảo hai ông cháu đi vào trong, cũng không thể hàn huyên bên ngoài giữa trời đông giá rét được

Hạ Lão lúc này cũng tỉnh táo lại, nghiêm nghị hỏi Hạ Kiến An: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tại sao cháu lại đến đây? "



Không nói một lời, Hạ Kiến An quỳ xuống rồi nói: "cháu muốn đến tím ông"

Hạ Kiến An do dự không biết có nên nói thật với ông mình, vừa nghĩ tới ông nội sẽ còn tức giận sau khi nghe chuyện này, nhưng vẫn quyết định thú nhận: " Cháu biết ban đầu ông đã cho chú Phùng một khoản tiền để cung cấp thức ăn, nhà ở và học hành cho cháu, năm nay cháu được nhận vào học cấp ba, chú Phùng nói với cháu rằng số tiền mà ông đưa không đủ để tiếp tục việc học của cháu. Hơn nữa con trai chú Phùng năm nay có trong danh sách xuống nông thôn, vậy nên cháu nghĩ không bằng đi tới tìm ông"

Khi Hạ Lão nghe xong lời cháu trai nói, cũng biết họ Phùng kia nói bậy: "Ông đã đưa tiền cho hắn đủ để cho cháu học xong trung học!" Vừa nói vừa tức giận đến mức vỗ vỗ ngực ho vài lần.

Hạ Kiến An nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, đưa tay dọc theo lưng Ông Hạ an ủi: "Không học cấp 3 thì không học đi , con nghĩ thà về quê còn hơn đoàn tụ với ông"

Hạ Lão tức giận: "Cháu đã được nhận vào cấp 3, sao không đọc đi! Tìm ông già sắp xuống mồ này làm cái gì"

Hạ Kiến An không tức giận với cách cử xử của nhà họ Phùng, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, anh cảm thấy trượng phu phải co được dãn được, thời điểm chịu thiệt một chút cũng không có gì không thể, về sau luôn sẽ có thời điểm mang những gì mình phải chịu trả lại cho người ta

Hạ Kiến An biết ông nội cảm thấy đáng tiếc cho mình, kiên nhẫn thuyết phục: "Ông nội, cháu có thể đọc sách bất cứ lúc nào, cháu bên cạnh ông ông có thể dạy cháu mà." Hơn nữa, trong lòng của cháu ông và ba mẹ cháu đều quan trọng hơn, cháu cũng sẽ đi thăm ba mẹ khi có cơ hội. "

Về con trai và con dâu, Hạ Lão không phải không áy náy. Cha của Hạ Kiến An vốn là một cán bộ công đoàn trong một nhà máy thép, mẹ anh cũng là một giáo viên tiểu học, bởi vì ông mà gia đình bị chia cắt ba nơi, Hạ Kiến An phải rời bỏ cha mẹ để đến nhà người khác từ khi anh còn nhỏ.