Chương 41

Không có so sánh thì không có đau thương, sau khi xem xét tình hình của ký túc xã thanh niên trí thức, bọn họ đều cảm thấy phòng ở từ đường tốt hơn rất nhiều.

Lúc này Chung Thắng Lợi hỏi: "Đội trưởng, đám thanh niên mới này cũng sống cùng chúng ta sao?" "

Đội trưởng Hứa mỉm cười nói: "Đưa bọn họ đi xem một chút, ban đầu đại đội đã sửa từ đường cho bọn họ rồi, nhưng có người không thích nói muốn đến nhà thanh niên trí thức ở, tôi nghĩ nếu ai không muốn ở từ đường, cậu xem bên ký túc xã sắp xếp người chuyển sang từ đường để chỗ lại cho họ ở bên này"

Chung Thắng Lợi không ngờ lại như vậy, vội vàng đáp: "Đương nhiên là được rồi, đội trưởng, ai muốn sống ở nhà thanh niên trí thức"

Đội trưởng Hứa quay đầu lại nói: "Hà thanh niên trí thức, không phải cậu nói muốn ở trong ký túc xá thanh niên trí thức sao?"

Hà Văn Hồng vốn đã hối hận sau khi so sánh hai nơi này rồi, nhiều người chen chúc một cái giường cô ta không muốn, lúc này cô ta chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch lắc đầu: "Không, đội trưởng! Tôi nguyện ý ở trong từ đường"

Đội trưởng Hứa cũng không vạch trần, những thanh niên trí thức này nghĩ gì trong lòng ông không biết sao, phần lớn ông đều nhắm mắt làm ngơ, lười tính toán với bọn họ, dù sao tuổi tác cũng chênh lệch, ông lại hỏi: "Vậy còn lại thì sao, có muốn ở trong từ đường không"

Đội trưởng Hứa hỏi câu này để tránh về sau có người không muốn ở lại trong nhà từ đường mà gây sự, thấy mọi người đều lắc đầu, Đội trưởng Hứa nói xin lỗi với phía thanh niên trí thức bên này sau đó dẫn họ tới từ đường

Khi những thanh niên trí thức phân bổ phòng và thu dọn hành lý xong, thì cũng đã đến lúc làm bữa tối, mọi người quyết định ăn chung với những thanh niên trí thức khác, nhưng khi hỏi ai sẽ nấu ăn trước, thì Hà Văn Hồng nói cô ta sẽ là người nấu cuối cùng dù thế nào đi nữa, giống như cô ta có thể né việc nấu ăn không bằng

Cả nhóm cũng chỉ có thể theo ý cô ta, nếu không sẽ phiền toái sẽ không dứt, người đầu tiên nấu ăn tối nay chính là Hạ Kiến An, may mà trước đây anh cũng từng nấu ăn ở nhà họ hàng, cho nên lúc này đốt lửa không mất nhiều thời gian, bữa ăn nhanh chóng được chuẩn bị.

Sau khi ăn xong, mọi người cũng vội vàng đun nước đi tắm, vì vừa mới đến nên đội cho mượn một ít than củi để bọn họ sử dụng trước, nếu không thời tiết này sẽ đông cứng nếu không có củi lửa.



Sống cùng căn phòng với Hạ Kiến An là thanh niên tên là Kì Đông người phương bắc, với dáng người mạnh mẽ và tính cách cởi mở

Từ khi biết Hạ Kiến An chỉ mới 13 tuổi, anh ta liền nhận mình sẽ là đại ca, vỗ vỗ ngực kiêu ngạo nói sẽ không để người khác bắt nạt Hạ Kiến An, Hạ Kiến An cũng không trốn tránh, trực tiếp gọi anh Đông, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn trước.

Ngày hôm sau mới sáng sớm Hạ Kiến An đã thức dậy, nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc và đi đến chuồng bò

Năm năm này, anh bức thiết muốn biết tình hình ông nội mình ra sao

Không có việc làm vào mùa đông, vì vậy mọi người thường không dậy sớm, đặc biệt là lúc bình minh. Hạ Kiến An đi vòng quanh tìm chuồng bò, khi thấy không có người, nghĩ chắc là ông nội vẫn chưa dậy

Hạ Kiến An cũng không vội gọi, kìm nén sự hưng phấn, chỉ lảng vảng xung quanh. May mắn, hôm nay trời không có tuyết, đi bộ bên ngoài cũng chỉ hơi lạnh thôi sẽ không bị ướt dẫn tới ốm.

Không biết vòng vo bao nhiêu vòng, Hạ Kiến An cảm thấy mặt mình gần như cứng đờ bởi gió lạnh, thì trong truyền đến tiếng mở cửa

Hạ Kiến An quay đầu lại thì thấy hai ông chú từ trong chuồng bò đi ra, dùng chổi quét tuyết. Bởi vì địa hình chuồng bò thấp hơn khu vực xung quanh một chút, nếu có tuyết rơi thì cửa sẽ bị chặn, thường là một vài chú trẻ tuổi thay phiên nhau ra ngoài quét tuyết trước.

"Để cháu quét cho!" Hạ Kiến An chạy tới, cầm lấy cây chổi của chú Triệu.

Chú Triệu và hai người nữa sững sờ, người này là ai? Miệng cũng hỏi.

Hạ Kiến An vừa tự giới thiệu vừa quét tuyết: "Xin chào các bác, cháu là Hạ Kiến An, cháu trai của Hạ Văn Đào. "