Chương 43

Hạ lão cả đời không mang dàng lợi, sau khi vợ ông qua đời, điều ông quan tâm nhất là gia đình, nhưng chính ông là người làm tổn thương gia đình mình như thế này, mỗi khi nghĩ đến điều này, Hạ lão dù bị gió lạnh thấu cũng không cảm thấy gì nhưng lúc này lại rơi lệ

Đám người Quan lão nghe hai ông cháu nói chuyện, đều hâm mộ Hạ lão của đứa cháu trai tình cảm như vậy

Quan Lão đúng lúc tiếng: "Lão Hạ, nếu thằng nhóc Kiến An này đã đến đấy, vậy thì ông cũng không thể đuổi nó trở về. Tôi cũng cảm thấy nó nói có lý, nó ở trong đại đội có thể ở cùng với ông, chúng ta cũng có thể dạy nó học"

Hạ Kiến An thuận theo nói: "Cảm ơn ông Quan, cháu cũng rất mong muốn có thể học từ mọi người"

Quan Lão vỗ vỗ bả vai Hạ Kiến An, cười to: "Hahaha Kiến An cháu cũng đừng khách khí với ông, cháu trước đây cũng không phải là không theo ông học tập mà"

Hạ Lão liếc nhìn Quan Lão: "Ông nói gì thế? Kiến An đến tìm tôi sau đó bị ông ôm chặt, nó sẽ không chủ động đến tìm ông đâu"

"Tôi không quan tâm, không nói với ông chuyện này"

Hạ Lão và Quan Lão từng là "đối thủ", hai người này cạnh tranh nhau từ lúc trẻ đến bây giờ, hiện tại khí thế vẫn là như vậy

Hạ Kiến An nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt, vô cùng vui mừng vì đã quyết định đến đây, không chỉ nhìn thấy ông nội mà còn nhìn thấy các giáo sư.

"Chi nha-"

Một cô bé mặc áo bông màu đỏ đi vào chuồng bò, đó là Trân Bảo, Trân Bảo buộc tóc cao, trên mặt mang theo nụ cười tươi nhảy nhót đi vào trong, khi ra ngoài vào mùa đông Trân Bảo đều buộc tóc như vậy để tránh gió thổi vào mặt không thấy đường.



"Ông Hạ! Hôm nay cháu đến sớm không ~" Trân Bảo nhìn mọi người khuôn mặt cầu khen ngợi

"Ông Hạ? Đây là? "

Trân Bảo sau khi nói xong lại phát hiện một thanh niên trẻ tuổi tuấn lãng ngồi bên trong phòng, nếu người này mà bị các công ty giải trí đời sau nhìn thấy chắc chắn sẽ cướp đi làm thần tượng, tuyệt đối có thể debut.

Trân Bảo bị thanh niên nhìn đến mà đỏ mặt, dù sao đời trước đời này cô vẫn là một cô gái độc thân

Bởi vì làn da trắng nõn nên khá rõ ràng, ít nhất mọi người trong phòng đều có thể nhìn thấy, nhưng tất cả đều không trêu chọc cô, dù sao cô cũng là học sinh duy nhất, nhưng sau hôm nay sẽ chuyển thành hai người

"Đây là đệ tử của chúng ta, nhũ danh là Trân Bảo." Ông Hạ nói cho Hạ Kiến An.

Trân Bảo lúc này cảm thấy nhũ danh của mình có chút xấu hổ, bình thường bạn bè gọi cô như vậy cô đều không có cảm giác gì, vì là từ nhỏ đã như vậy, sợ anh trai này gọi mình như vậy, cô vội vàng tự giới thiệu: "Anh, em tên là Hứa Vân Trân, anh cứ gọi em là Vân Trân đi." "

Hạ Kiến An cho rằng cô gái nhỏ này khá dễ thương, từ nhỏ anh chưa từng chơi cùng với con gái, khi nhìn thấy Vân Trân thì anh cảm thấy có em gái cũng tốt, Hạ Kiến An nghe vậy thì nói: "Chào em Vân Trân, anh là Hạ Kiến An, cháu trai của Ông Hạ, em có thể gọi anh là Hạ ca"

Trân Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Hạ ca"

Hai người bọn họ tự giới thiệu bản thân xong thì đám người Hạ lão cũng sửa lại bài của Trân Bảo xong, Hạ Lão giải thích một vài sai sót cho Trân Bảo, hôm nay sẽ học toán, Hạ Kiến An cũng ở bên cạnh nghe.