Chương 37

"Anh, ở đây!" Trân Bảo vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình hướng các anh vẫy.

Hứa Thanh Phong, Hứa Thanh Vân ngạc nhiên chạy tới chỗ em gái: "Trân Bảo sao em lại ở đây?"

Trân Bảo mỉm cười và nói, "Em tới đây đón các anh tan học mà"

Hứa Thanh Vân gãi gãi đầu: "Trân Bảo đối với chúng ta thật tốt."

"Đi thôi, chúng ta về nhà ăn đi!" Hai anh em dắt Trân Bảo đi bộ về nhà.

Trên đường đi, Hứa Thanh Phong lấy viên đường trong túi ra, đưa cho Trân Bảo: "Em gái cho em"

"Ở đâu vậy ạ?" Trân Bảo nhận lấy đường và hỏi.

Hứa Thanh Phong lập tức ngẩng đầu lên cười nói: "Ông ngoại tú tài thưởng cho anh đó! Anh đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra" Vẻ mặt kua chỉ kém có thêm cái đuôi vẫy sau lưng nữa thôi

Trân Bảo đưa viên đường vào miệng: "Anh Tiểu Phong giỏi quá, còn anh Tiểu Vân thì sao"

Hứa Thanh Vân cúi đầu xuống: "Anh, anh kém một điểm nữa" Nó không còn là anh trai lợi hại nhất của Trân Bảo nữa.

Trân Bảo không nhìn được anh trai mình buồn bã hỏi: "Chỉ kém một điểm thôi, vậy anh có biết điểm này sai ở chỗ nào không ạ?"

Hứa Thanh Vân gật đầu.



"Nếu đã biết rồi, vậy lần sau anh chắc chắn có thể làm được, anh trai cũng rất giỏi rồi"

"Uhm, Trân Bảo, lần sau anh chắc chắn sẽ lấy được điểm cao nhất cho em"

Trân Bảo bất đắc dĩ nghĩ, anh trai ngu ngốc của em, điểm số cao nhất không phải dành cho em. Trân Bảo hy vọng rằng sau này hai anh trai mình cũng có thể tham gia kỳ thi đại học, vì thế bây giờ họ cũng cần có nền tảng tốt, hiện tại cần động viên nhiều hơn.

"Vậy em chờ anh trai mang điểm cao nhất về"

Bốn năm sau

Thời gian trôi qua như chớp, bốn năm đã trôi qua, từ 1967 đến 1970, rồi bây giờ là 1971. Tuổi của Trân Bảo cũng đã chuyển từ một chữ số sang hai chữ số.

Bốn năm qua, mùa đông nào cô cũng đến chuồng bò để tìm mấy người ông Hạ để học tập, cô có thể coi là nắm vững kiến thức của trung học cơ sở trong thời đại này, trường trung học cơ sở vào thời điểm này cũng tương tự như các thế hệ sau.

Ngữ văn, chính trị, toán học, lịch sử, địa lý, hóa lý, không có môn sinh học, các môn học cũng đơn giản hơn những môn học được dạy trong các thế hệ sau. Vật lý cấp ba là nỗi đau vĩnh cửu trong lòng Trân Bảo, vì vậy kể cả hóa học, sinh học cô đều giỏi, nhưng lớp 11 vân bị phân vào lớp văn.

Chính trị cũng đời sau cũng rất khác, thời này ngành học gắn liền với môi trường, học không khó, nhưng cần học thuộc rất nhiều

Bất quá Trân Bảo cũng là cứu sinh viên khoa Văn, hiện tại mấy môn học thuộc cũng không quá khó khăn đối với cô

Ông Hạ cũng đã khuyên cô đi học trung học cơ sở, ít nhất cô có tấm bằng trung học cơ sở sau này, nhưng cô biết mấy năm sau kỳ thi đại học sẽ mở lại, vì vậy cô không muốn đi học trung học, chủ yếu là vì trường trung học cơ sở trong thị trấn quá xa, cô phải dậy lúc bốn giờ để đến lớp lúc bảy giờ, đây không phải là làm khó cô sao, vì vậy cô kiên quyết không đồng ý đi.

Đám người Ông Hạ không thể thuyết phục được cô, mấy năm ở chung bọn họ cũng hiểu một chút tính cách của Trân Bảo, tuy rằng tùy hứng, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì đều sẽ không thể thay đổi được.