Chương 38

Bất quá hai anh trai Trân Bảo đều đỗ trung học cơ sở và đi học rồi, nhìn anh trai sáng dậy sớm đi học, cô lại càng không muốn hơn

Hơn nữa, cô còn phải dạy hai chị gái ở nhà khi rảnh rỗi, cô không có biện pháp thay đổi mấy anh chị em khác, chủ yếu là vì trong nhà cũng đã làm mai mối cho họ rồi, bản thân anh chị họ cũng quen làm việc ngoài đồng, họ chỉ cần có thể biết đọc một số từ là đủ. Thế nhưng cô cũng phải cho anh chị biết kiến thức có thể thay đổi được số phận.

Hôm nay Trân Bảo theo thường lệ về nhà sau khi học lịch sử với ông Quan trong chuồng bò, cô rất thích học lịch sử, bởi vì lớp học của ông Quan giống như knghe kể chuyện, là những câu chuyện trong dòng sông dài lịch sử, sau đó thỉnh thoảng ông cũng cho cô một bải kiểm tra.

Nhưng vì câu chuyện được kể quá hấp dẫn, cô có thể nhớ nó một cách vô thức.

Ngay khi Trân Bảo đến cửa, cô nhìn thấy đội trưởng Hứa lại đang hút thuốc lá nói : "Ông nội, sao lạnh như vậy mà ông không vào trong nhà ngồi"

Lúc này, mặc dù tuyết chưa rơi vì thể miền Bắc vào tháng 11 không đốt giường lò, nhưng gió lạnh bên ngoài nhà vẫn rất lạnh.

Đội trưởng Hứa gõ lên cột thuốc trước ngưỡng cửa, giọng nói có chút thăng trầm: "Ông nội ngồi ngoài này suy nghĩ chút việc, cháu học xong rồi sao"

"Đúng vậy, hôm nay dạy lịch sử ạ, không phải ông nội nghe truyện xưa sao, chúng ta vào nhà sưởi ấm đi, cháu sẽ kể chuyện cho ông." Nói rồi, Trân Bảo kéo tay ông nội đi vào nhà



Cả nhà đều biết Trân Bảo đến chuồng bò để học, dù sao có thể lừa gạt nhất thời cũng không thể lừa gạt được thời gian dài, người đầu tiên biết là ba mẹ cô, lúc đó là vào mùa đông, cô đi ra ngoài rất lâu, ngay cả giường lò rộng rãi ấm áp cũng không muốn, Hứa Kiến Quân sợ cô có việc gạt cả nhà, nên đã bí mật theo dõi và phát hiện.

Lúc đầu Trân Bảo cũng nghĩ đến việc nói với gia đình mình, nhưng chưa biết lấy lý do như thế nào thì đã bị phát hiện.

May mắn cả nhà cũng không phản đối chuyện này, ông nội còn ủng hộ cô, nói rằng là do Trân Bảo thông minh vì thế người khác mới nguyện ý dạy cô.

Kỳ thật mấy năm này người dân trong thôn không bài xích đám người ông Hạ, bởi vì không có "giáo dục", cộng thêm họ không phải là phạm tội ác tày trời, vì vậy thôn dân dần quen với sự tồn tại của họ, một số người không nhìn được, thỉnh thoảng sẽ bí mật mang chút đồ ăn tới cho bọn họ

Mùa đông năm ngoái, ông Trần người lớn tuổi nhất trong chuồng bò, bị nhiễm lạnh đã ra đi vài ngày sau đó. Lúc rời đi, ông còn nói: "Lão bằng hữu, tôi đi trước một bước, tôi không thể nhìn thấy ngày tươi đẹp phía sau, các ông nhất định phải giúp tôi nhìn đấy"

Ông Hạ và những người khác nghe thấy vậy thì đều đỏ bừng hốc mắt, nói là như vậy, nhưng họ cũng sợ rằng họ sẽ không thể chờ đợi bóng tối qua đi để đón ngày tươi đẹp phía sau

mấy ngày này Trân Bảo đã dành thời gian rất lâu ở tại chuồng bò, cái gì cũng không làm chỉ bồi mấy ông lão ở đây. Ông Hạ để tro cốt của ông Trần bên cạnh mình một ngày nào đó ông sẽ đích thân mang tro cốt của ông Trần trao tận tay người nhà, không để ông Trần ở lại nơi này một mình