Chương 35

Vì vậy, Hạ Lão khuyên: "Có thể đọc được luôn tốt, cháu vẫn còn một chút tinh nghịch, khi lớn lên cháu sẽ biết lợi ích của việc đọc sách"

Trân Bảo cảm thấy bực bội, đương nhiên cô biết lợi ích của việc đọc sách: "Ông Hạ, cháu thật sự biết rồi! Không tin ông có thể kiểm tra cháu "

Hạ Lão: "Cháu nhóc con này, vậy đừng có mà khóc nhè đấy" Nói rồi, ông vỗ vỗ mặt đất và ngồi xuống, nhặt một cành cây và nói: "Ông sẽ ra một câu hỏi và kiểm tra xem cháu biết những gì"

Trân Bảo ngồi bên cạnh ông Hạ và cũng nhặt một cành cây: "Ông đừng khinh thường cháu." Với tư cách là một sinh viên đại học của thế kỷ 21, Trân Bảo tràn đầy ý chí

Hạ Lão viết chữ "Hạ" trên mặt đất hỏi sau đó hỏi: "Chữ cháu có thể nhận biết được bao nhiêu? Chữ này có biết không?"

Trân Bảo: "Chỉ cần không phải là dạng chữ ít dùng cháu đều có thể nhận biết, đây là chữ Hạ, là họ của ông"

Hạ Lão hỏi vài từ thông dụng, liên tiếp nhiều nét hơn, Trân Bảo đều có thể trả lời được, cô cũng có thể nói được ý nghĩa của từng chữ một.

Hạ Lão bây giờ đã hiểu rõ vì sao Trân Bảo không đi học. Lúc này, ông cũng trở nên thận trọng hơn lại hỏi: "Cháu có thể học thuộc thơ không?"

Trân Bảo mở miệng đọc bài thơ: "Tĩnh dạ tứ".

Hạ Lão: "Tốt! Đọc thêm mấy bài nữa đi"



Trân Bảo: "..."

Cô đành phải đọc thêm mấy bài nữa là "Xuân hiểu" và "Xuân vọng" là mấy bài thơ trong sacsg ngày xưa, là chương trình giáo dục bắt buộc

Hạ Lão sờ sờ đầu Trân Bảo khen ngợi: "Cháu đứa nhóc này trí nhớ rất tốt. Nhưng cũng không đủ để xác nhận được, ông lại cho cháu thêm một vài bài toán số học. "

Lúc đầu, Hạ lão sợ rằng Trân Bảo không trả lời khó được, vì vậy ông viết trên mặt đất phép tính: "3×5 ="

Trân Bảo: "..."

"Ông Hạ, cháu đều học thuộc rồi"

Hạ Lão cười: "Trước kia ông không biết, xin lỗi ông đã đánh giá thấp cháu rồi"

"cháu biết rất nhiều, là ai dạy cháu?"

"Cháu hay đến nhà lão tú tài để nghe giảng bài"

Hạ Lão giật mình, ông cong tưởng Trân Bảo chưa đọc sách bao giờ: "Cháu còn nhỏ như vậy, mấy tuổi rồi?"



Trân Bảo nghĩ nghĩ sau đó nói "Bốn tuổi ạ" Thật ra cô chỉ đến mấy lần, nhưng nếu nói ra sợ sẽ bị nghi ngờ

Hạ lão tăng độ khó lên ông lại viết một phép tinh "35×49" khác

Vài giây sau

"1715"

"105×561"

Lần này Trân Bảo phải viết nháp ra đất tính toán trước khi đưa ra câu trả lời: "58905"

Không có cách nào cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường, số học ba chữ số, chỉ dựa vào năng lực tính nhẩm của cô cũng không nhanh như vậy, đáp án chưa chắc đã đúng, biết nhiều như vậy cũng là kinh nghiệm nhiều năm học kiếp trước mà ra.

Khi Hạ Lão nhìn thấy quá trình tính toán trên mặt đất, ông còn nghĩ rằng Trân Bảo chính là dựa vào bảng cửu chương tính toán ra

Ông bật cười: "Hahaha, tốt! Không ngờ đến nơi này lại có thể nhặt được một mần tài năng. Nhóc con, cháu cũng thông minh giống cháu trai của ông đấy"

Cháu trai của Hạ Lão là Hạ Kiến An có thể đọc và viết từ năm ba tuổi, học thuộc thơ Đường và thơ Tống lúc năm tuổi, nhảy hai cấp ở trường tiểu học, năm ngoái khi rời đi, đứa trẻ này vẫn còn một năm nữa mới có thể vào trung học cơ sở. Ông lo lắng, sợ họ hàng kia không cho cháu trai đi học, nên đem tất cả tiền còn lại của mình cho họ, để họ đưa cháu mình tới trung học cơ sở.