Chương 34

Giáo viên và hiệu trưởng mượn một phần học phí tới bãi phế liệu mua sách giáo khóa trở về

Có nhiều trẻ em đến trường tiểu học để học hơn Đội trưởng Hứa mong đợi, nhưng nhìn thoáng qua thì đều là học sinh nam, bởi vì người lớn nghĩ con gái lớn lên sẽ lấy chồng không ở lại nhà mình nữa, vì thể hiện tại cho đi học cũng lãng phí, gia đình không có tiền, sẽ chỉ chu cấp cho một đứa trẻ đọc.

Trường tiểu học hiện tại là hệ năm năm, bởi vì năm nay là năm đầu tiên, một số trẻ em đã học ở lão tú tài được một thời gian, giáo viên đã kiểm tra tất cả những đứa trẻ đến đăng ký, đại khái sẽ chia thành hai lớp 1 và 2 đều học hai lớp khác nhau.

Mấy đứa cháu trai khác của nhà họ Hứa đều là tuổi thiếu niên, chưa đi học, ngoại trừ hai đứa con trai của Hứa Kiến Quân đang học lớp hai, nhưng cũng chưa tới 10 tuổi, bọn nó cũng không phải làm ruộng, mặc dù theo độ tuổi và nền tảng của bọn họ là có thể học lớp ba hoặc lớp bốn, nhưng hiện tại điều kiện không cho phép, cũng may bọn nhỏ đi học cũng không phân tuổi tác, không dễ nhận thấy.

Buổi sáng, Hứa Kiến Quân nhìn con gái: "Trân Bảo, con thật sự không muốn đi học à?"

Trân Bảo: "Ba, con thật sự không đi đâu"

Hứa Kiến Quân cũng nghĩ rằng con gái mình đang cố gắng tiết kiệm tiền, anh ta đã thuyết phục nhiều lần, nhưng Trân Bảo đều nói không muốn đi.

Mặc dù nhà họ Hứa vẫn chưa phân phòng, nhưng để tránh trong lòng con dâu có ý kiến, vì vậy ai muốn con mình đi học thì sẽ tự mình phụ trách

Hiện tại Hứa Kiến Quân cho hai tên nhóc trong nhà học hành, một năm mất 4 đồng, vốn đã rất nhiều tiền rồi, bây giờ tiết kiệm tiền ở nông thôn cũng không dễ dàng, bọn họ đều đến xã bán thóc dư thừa lấy tiền, nhiều người 1 năm còn không tiết kiệm nổi 1 đồng.



Bây giờ Hứa Kiến Quân cũng muốn cho con gái học, thật sự là cực kỳ yêu thương cô. Bất quá Trân Bảo không cần đi học, hai anh trai cô đều đi học rồi, cô không muốn ba mình lãng phí tiền.

Mặc dù anh trai đi học sẽ không có thời gian thỉnh thoảng gọi cô ra ngoài như trước nữa, nhưng Trân Bảo vốn dĩ cũng không thích đi ra ngoài, nếu muốn có cũng có thể ra ngoài gặp đám ông Hà để tán gẫu.

Cuộc thi đấu súng đôi vừa chấm dứt, công việc ngoài đồng cũng không có nhiều, những việc còn lại những ai nhanh nhẹn có thể hoàn thành xong vào buổi sáng, những người khác cũng có thể tan làm sớm hơn nhiều so với trước một lúc trước.

Vì vậy, thường thì người lớn đi làm về thì trẻ em vẫn chưa tan học. Có mấy đứa nhỏ đi học được mấy ngày thì ầm ĩ không muốn đi nữa, nhưng mà người lớn đã cho con đi học ở đây thì đều biết rằng đọc sách là tốt, nếu không dù có đi kiếm củi thì tại sao phải tốn tiền, công sức cho con đi học. Vì vậy, mấy đứa trẻ khóc ầm ĩ không học bị đánh vài lần cũng ngoan ngoãn vâng lời.

Nhìn thấy Trân Bảo đi về phía chuồng bò, Hạ Lão việc lại lạ lùng hỏi cô: "Nhóc con, sao cháu không đi học?" "

Ông biết Hứa Kiến Quân rất thương con gái mình, việc anh ta không cho con đi học là điều không hợp lý.

Trân Bảo cúi đầu xuống đá những viên đá và nói, "Trong trường dạy gì cháu đều biết rồi." Cô cảm thấy không cần phải đến trường, không muốn mọi người nghĩ rằng cô ấy không thích đọc sách."

Hạ Lão không tin: "Trẻ con đi học mới tốt, học xong lớp 1 thì lên lớp 2." Hạ Lão cho rằng Trân Bảo đã lừa gạt mình, cho dù bọn trẻ sáu, bảy tuổi có sớm đến đâu cũng không thể học được gì ở vùng nông thôn này, đi học ở trường cũng là một cơ hội tốt khó có được.