Chương 16

Xuân đi thu đến, Trân Bảo của chúng ta lớn nhanh như thổi, hiện tại cũng là một đứa nhỏ 4-5 tuổi có thể chạy nhảy khắp làng trên xóm dưới, bất quá Trân Bảo trước sau vẫn là một đứa nhỏ lười biếng, nếu không phải ở trong nhà thì chính là đi tới nhà lão tú tài học chữ, mặc dù nói là như vậy nhưng cũng chỉ nhìn một cái rồi lại ngẩn người.

Cha mẹ Trân Bảo sợ cô bé ở nhà nhiều ngột ngạt, kỳ thật Trân Bảo muốn nói rằng ba mẹ thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, cô chỉ không muốn ra ngoài tiếp xúc với ánh nắng mặt trời và chơi đùa ra một thân mồ hô, lúc này không có kem chống nắng, chứ đừng nói đến các sản phẩm chăm sóc da, dầu ngao mà cha cô mua chỉ có thể dùng vào mùa đông, cô chỉ có thể ở nhà để tránh tia cực tím, thỉnh thoảng tới nhà lão tú tài nghe giảng bải để cha mẹ yên tâm.

Ở trong lớp còn có 2 anh trai đang học bài, vì thế cô là đứa nhỏ nhất trong lớp, cũng không sợ bị bắt nạt

Lão tú tài khép sách lại: "Được rồi, hôm nay học tới đây thôi, về nhà nhớ học bài cũ đó"

"Tạm biệt thầy—"

Nói là về nhà học bài cũ, nhưng kỳ thật cha mẹ bọn nhỏ cũng không mua giấy bút cho bọn nó, ngay cả lão tú tài dạy học, cũng là dùng nhánh cây viết chữ lên mặt đất để dạy học trò của mình.

Vào những năm sáu mươi, vùng nông thôn đều là nhà bằng gạch nung, sàn nhà cũng không phải là sàn bê tông, mà là nền đất. Nhưng như thế lại thuận tiện cho trường tiểu học đơn giản này vì không có phấn và bảng đen. Vì thế, sau giờ học xong bọn trẻ dùng cành cây luyện chữ trên mặt đất, ngày hôm sau sẽ thay phiên nhau viết chữ lên mặt đất cho lão tú tài kiểm tra, học sinh không có nhiều cũng không mất nhiều thời gian, nếu Trân Bảo không tới thì cũng không có tới mười đứa nhỏ học.

Lão tú tài dạy chữ một ngày, dạy số học một ngày, sau đó nghỉ một ngày cứ luân phiên dạy như vậy, lớp phải tan học trước khi trời tối, thời bây giờ công cụ chiếu sáng chỉ có dầu hỏa, nhưng không phải ai cũng có điều kiện để dùng, mà dù đốt dầu hỏa cũng chỉ có thể chiếu sáng được một khoảng nhỏ.

Ba đứa con của Hứa Kiến Quân không phải trả lương ngũ cốc khi học, lão tú tài cũng coi là ông ngoại của bọn nó, nhưng tới lễ tết hai vợ chồng đều mang lễ mừng năm mới tới, một phần là đưa học phí một phần là hiếu kính. Nếu không phải Tô Lan phải ra đồng làm việc thì cũng sẽ tự mình dạy bọn nó học



Trân Bảo bị hai anh trai mang tới bìa rừng chơi cùng với bạn, về đến nhà vừa lúc chuẩn bị ăn cơm, cả nhà đang thảo luận về bộ phim sắp chiếu ở đại đội

Từng người tắm rửa sạch sẽ xong, ngồi ngay ngắn trên bàn cơm.

Hứa Kiến Dương cầm cơm lên hỏi: "Cha, trong đại đội thật sự sẽ chiếu phim sao?"

Đội trưởng Hứa nói: "Đại đội đều đã mang máy chiếu tới, ngươi nói xem?"

Lưu Quế Anh: "Vậy khi nào chiều ạ? Chúng ta phải chiếm một vị trí tốt mới được"

Hứa đội trưởng nói: "Bắt đầu từ tối mai, sẽ chiếu 3 ngày liên tục, sau khi xong việc mới được đi tới sân phơi thóc, đừng có mà lười biếng để về sớm, tôi mà biết tôi cắt chân"

Dương Xuân Hoa quan tâm hơn: " Vậy sẽ chiếu phim gì, ông có biết không?"

Hứa đội trưởng gõ gõ tẩu thuốc, tức giận nói: "Làm sao tôi biết được, tôi cũng đã xem đâu"

Nói tóm lại, cả gia đình đi ngủ muộn hơn bình thường vì bộ phim tối mai.