Chương 17

Chiều hôm sau, thôn dân kết thúc công việc sớm hơn mọi ngày, cơm cũng ăn sớm hơn bình thường, sau khi ăn xong, cũng không thèm rửa bát mà chạy tới sân phơi thóc luôn, sợ ra muộn phím sẽ bắt đầu trước.

Trong thời đại thiếu giải trí, chiếu phim là một niềm vui lớn có thể so sánh với năm mới.

Trân Bảo cũng rất phấn khích, cô cũng chưa thấy phim được đưa ra như thế nào vào những năm sáu mươi. Nhưng mà Trân Bảo không ngờ vừa tới sân phơi thóc thì bị một đám đông mờ mịt làm cho hoảng sợ, trời sao đông thế.

Lúc này nhà họ Hứa cũng có chút bận rộn, nhưng bọn họ không ngờ rằng không chỉ có người trong thôn của mình, mà cả người của các làng lân cận cũng đến, "Sơn Tử, mấy đứa đi theo người lớn đi, đừng tản ra." Người lớn đều nắm chặt tay con cái, sợ lúc xem xong phim lại lạc mất trẻ con nhà mình

Lúc bộ phim bắt đâu, tiếng ồn ào trên sân phơi thóc im bặt

Đầu tiên là bộ phim "Đấu trí núi Uy Hổ" Trân Bảo đã xem phim truyền hình trong thời hiện đại, hiện tại xem phim đen trắng cũng không thấy nhàm chán, nhưng cô bé còn nhỏ, được cha mình bế trên tay nhưng vẫn bị người đằng trước chặn "Cha, con bị chặn rồi." "

Hứa Kiến Quân nhìn người đang đứng trước mặt, gãi gãi đầu: "Vậy thì phải làm sao? Hay con ngồi lên cổ cha nhé". Nói rồi, anh để Trân Bảo ngồi trên cổ, nhưng điều này sẽ chặn những người phía sau, vì vậy cha con Hứa Kiến Quân phải tới vị trí bên cạnh

Nhiều đứa trẻ thấy Trân Bảo được cha cho ngồi lên cổ xem thì cũng đoi cha mẹ mình, nhất thời một loạt người đằng sau cũng đều là cha kiệu con lên cổ mà xem phim



Sau một lúc lâu xem phim, Trân Bảo không cầm được đồng hồ sinh học đã bắt đầu buồn ngủ, Trân Bảo nắm lấy tóc của cha cô bằng cả hai tay, lẩm bẩm với cha mình: "Cha, con buồn ngủ quá"

Hứa Kiến Quân phải đặt Trân Bảo xuống, đặt đầu của con gái lên vai vừa vỗ con ngủ vừa xem phim. Khi bộ phim kết thúc, Trân Bảo đã ngủ một giấc rồi, ngay cả các anh trai cũng cười nhạo em gái ngủ như heo, cả nhà sau khi xem xong phim trên đường trở về rôm rả thảo luận cũng không làm Trân Bảo thức dậy.

Vào đêm chiếu phim đầu tiên người lớn còn chưa có kinh nghiệm đều ôm bọn nhỏ trên tay cho bọn nó ngủ, khiến ngày hôm sau cánh tay đều mỏi hơn cả lúc thu hoạch vụ thu. Tối thứ hai chiếu phim, mọi người đã có kinh nghiệm rồi, người lớn sẽ mang theo ghế ngồi phía trước sau đó để trẻ em lên đầu gối và đùi, đại đội đến sớm sẽ ngồi trước, xem còn làng bên cạnh chỉ có thể đứng phía sau.

Bộ phim đen trắng, không có phụ đề, hầu hết mọi người đều không hiểu nhiều lắm, nhưng sau ba ngày, cốt truyện của phim đều được mọi người nhớ kỹ, thỉnh thoảng đang làm việc cũng có người ồn ào nói: Trước khi đi, tôi uống một bát rượu mẹ rót, tôi đều cảm thấy dũng khí tràn đầy"

Trân Bảo cũng coi như kiến thức được độ bát quái của quần chúng, bộ phim này đã chiếu được mấy tháng rồi, từ mùa hè đến mùa thu, cả thôn vẫn đang thảo luận về những bộ phim đó, sao không nói tới năm mới nhỉ. Trên thực tế, Trân Bảo đã đánh giá thấp họ, trước khi có một sự kiện lớn khác xảy ra, tất cả vấn đề mà người dân trong thôn thảo luận đều liên quan đến bộ phim này.

Chưa nói đến những gia đình khác, chủ đề ăn uống của gia đình họ cho đến bây giờ cũng là bộ phim được phát mấy tháng trước, so với những cư dân mạng lướt Internet ở thế hệ sau, ký ức của mọi người lúc này thực sự đủ dài.

Nhưng dù sao thì một sự kiện lớn cũng sắp xảy ra rồi. Rốt cuộc, năm 66 sắp đến.