Chương 15

"Là ngươi thôi, còn Trân Bảo của chúng ta được rất nhiều người yêu thích nha." Người lên tiếng chính là Hứa Hoa Mai, chị họ thứ hai của Trân Bảo, cô bé không thích ai nói xấu Trân Bảo, tính cách này có chút khí chất của Dương Xuân Hoa.

" Ngươi ! Phi! Một đám ngu ngốc coi thứ bồi tiền làm trân bảo! "Tiền Chiêu Đệ tức giận bỏ đi sau khi nói lời này, mấy đứa nhỏ chơi cùng cũng là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, rồi cũng cùng nhau rời đi

Mấy đứa nhỏ Hứa giá: "Đừng để ý nó làm gì, điên"

Về phần Tiền Chiêu Đệ, tại sao một đứa nhỏ lại nhìn Trân Bảo khó chịu như vậy, vậy phải nói đến mẹ nó, mẹ của Tiền Chiêu Đệ từng nghĩ đến việc kết hôn với Hứa Kiến Quân, nhưng Hứa Kiến Quân và Tô Lan thích nhau, cô ta cũng không thể chen chân vào.

Sau đó, Lý Ngọc Phượng kết hôn với lão nhị của tiền gia, sau khi kết hôn xong cô ta vẫn âm thầm cạnh tranh với Tô Lan, nhưng không ngờ, cô ta sinh con gái liên tiếp hai lần, khi thấy hai đứa con trai của Tô Lan cô ta rất tức giận.

Bình thường Lý Ngọc Phượng sẽ nói ít nhiều lời không hay về Tô Lan trước mặt con gái, năm ngoái cô ta và Tô Lan cùng nhau mang thai, cô ta sinh con trai Tiền Đại Bảo, cô ta rất vui khi biết Tô Lan sinh con gái, cô ta ngày ngày nói Trân Bảo chính là hàng bồi tiền trước mặt Tiền Chiêu Đệ, lúc này mới có việc Tiền Chiêu Đệ có thái độ như vậy

Chỉ là cô ta so đo khắp nơi, cũng chỉ là một mình ghen tỵ, cô ta cũng không biết hai vợ chồng người ta còn không thèm để ý tới mình, ngày nào cũng ngọt ngào hạnh phúc.

Sau khi trẻ con Hứa gia mang Trân Bảo đến khoe khoang với đồng bọn ngày hôm đó, nhiều đứa về nhà ồn ào đòi cha mẹ sinh một người em gái dễ thương và đáng yêu như Trân Bảo, sau đó bọn nó còn bị cha mẹ đánh một trận.



Về phần Trân Bảo sau khi lỗ tai bị tra tấn bởi một đám trẻ con, cô bé nghĩ không bao giờ muốn đi dạo nữa, uy lực của tiểu hài tử thật đáng sợ

Sau đó Trân Bảo làm cá mặn trong nhà mấy tháng, sữa mạch nha cũng uống hết, cân nặng của Trân Bảo cũng tăng nhẹ, cái bụng nhỏ phình ra, Trân Bảo tuyệt đối không bao giờ thừa nhận mình béo đâu.

Mùa hè nóng bức, tiếng ve sầu kêu râm ran không ngừng.

Một năm trôi qua, Trân Bảo bắt đầu tập đi. Lúc này Tô Lan đang lấy quần áo cũ của hai anh trai Trân Bảo, may lại một chút cho Trân Bảo mặc

Trân Bảo nhìn kim chỉ trong tay mẹ mình, không khỏi nghĩ rằng ngày trước cô cũng là một cô gái của thế kỷ hai mươi mốt có cả một tủ quần áo xinh đẹp, bây giờ tụt dốc tới mức phải mặc lại quần áo cũ sửa lại của anh trai, haizz cuộc sống đúng là không dễ dàng mà.

Kỳ thực cũng không phải không có vải mới, vải do Hứa Kiến Quốc gửi đến vào dịp năm mới và vải Tô Lan lưu lại lúc trước có thể làm quần áo cho Trân Bảo. Nhưng mà trẻ con mỗi ngày một khác, bọn nó lớn nhanh, vì vậy cho dù gia đình có hào phóng đến đâu, không thể may quần áo mới cho em bé hơn một tuổi bằng vải mới được, chỉ cần vài tháng là sẽ không vừa người nữa, như vậy rất lãng phí.

Mua vải mới thì cần tiền và phiếu, một năm ở nông thôn cũng không tiết kiệm được nhiều vải bố lắm, vì vậy bình thường quần áo của người lớn sẽ được sửa lại cho trẻ con mặc, em mặc của anh, cứ thế tuần hoàn tái chế cho tới khi không còn dùng được nữa thì thôi.

Trân Bảo vểnh chân nghĩ nghĩ lạc quan, ít nhất ông trời cũng cho cô cơ hội sống lại một đời.