Chương 13

Trân Bảo nghe chú Tư khen ngợi thì vui mừng, lập tức nở nụ cười tươi rói

"Được rồi, được rồi, mau đi ăn cơm trước, lên kháng ăm cơm, vừa ăn vừa nói" Dương Xuân Hoa gọi

Bởi vì Hứa Kiến Quốc trở về, bữa ăn hôm nay phong phú hơn bình thường rất nhiều, Dương Xuân Hoa lấy một nửa cân thịt lợn được chia một năm trước để làm bắp cải hầm thịt, có thể coi là món ăn ngon, cũng làm thêm khoai tây cắt nhỏ và cháo khoai lang.

Lúc này, bọn trẻ đang nhìn chằm chằm vào đĩa bắp cải hầm thịt nuốt nước miếng, mỗi người chắc là có thể được một miếng.

Khi Hứa đội trưởng cho phép ăn cơm, chỉ thấy hơn chục đôi đũa bay lượn, không đến một lúc thịt trong lát bắp cải hầm đã biến mất, mọi người đều vùi mặt vào bát của mình ăn ngấu nghiến.

Sau bữa ăn, Hứa Kiến Quốc sắp xếp các đồ đạc anh mang về nhà, lấy quà anh chuẩn bị cho cả gia đình, người lớn thì là vải bố, còn trẻ con thì được chia kẹo

Không lâu sau đã tới ba mươi tháng chạp âm lịch, Dương Xuân Hoa bảo con dâu cả lấy một nửa số thịt lợn còn lại làm món hầm với khoai tây và củ cải, mặc dù không có gia vị, nhưng hương vị cũng khiến cho mấy đứa nhỏ đói bụng. Cả gia đình ngồi quây quần trên kháng, buổi tối mùa đông nghênh đón năm mới.

Trân Bảo cũng chờ đợi được sữa mạch nha của mình

Còn nhớ vài tháng trước, Hứa Kiến Quân bí mật bán cá để tiết kiệm tiền và nhờ chị gái mua sữa mạch nha không? Vào mùng 2 tết, gia đình bốn người Hứa Vệ Hồng đi xe đạp về nhà, trong số đồ tết còn mang theo cả sữa mạch nha.



Hứa Vệ Hồng bí mật mang đồ cho em trai, vì nghĩ Hứa Kiến Quân chỉ muốn tặng nó cho con cái của mình. Trên thực tế, Hứa Kiến Quân không có ý định làm như vậy, mặc dù yêu thương con gái của mình nhất, sau đấy đến 2 đứa con trai, nhưng không có nghĩa anh không thương mấy đứa cháu gái mình.

Hứa Kiến Quân đã nói với mẹ về việc tiết kiệm tiền cho chị cả mua sữa mạch nha, cũng bị mẹ mình đánh cho một trận trước đó rồi.

Hứa Kiến Quân biết tính tình của mẹ mình, sau khi đưa sữa mạch nha cho mẹ, những đứa nhỏ trong nhà đều có thể được ăn, nhưng người được ăn nhiều nhất chắc chắn sẽ là con gái anh, vì thế anh mới quyết định đưa sữa mạch nha cho mẹ mình.

Chớp mắt cái năm mới đã qua, Hứa Kiến Quốc cũng phải trở về quân đội sau một thời gian ngắn đoàn tụ với gia đình. Mãi mới có thể làm quen được mấy đứa nhỏ, lần sau gặp lại bọn nó không chắc còn nhớ hay không. Nhưng tham gia quân đội trước phải là quốc gia, sau mới đến gia đình.

Những bông tuyết tan chảy, gió xuân lặng lẽ, đại đội cũng chuẩn bị bắt đầu cho việc trồng trọt mùa xuân, đây là một sự kiện lớn trong đội, mọi người đều không thể qua loa được. Người lớn chỉ có thể ăn còn ở ruộng, sau đó lại xuống trồng trọt tiếp.

Ngày mùa đến nói đến nhàn rỗi nhất cũng chỉ có mấy đứa trẻ còn đang uống sữa thôi, giống như Trân Bảo của chúng ta, lúc này đang uống sữa mạch nha ngọt ngào, không phải làm gì cả, còn có anh chị cầm bát đút cho ăn.

Trân Bảo nheo mắt, nằm trong lòng của chị gái Hứa Hoa Sen, ngoài việc thiếu mạng, điện thoại di động, đây còn có thể coi là một cuộc sống thần tiên.

Hứa Hoa Sen nhìn vẻ mặt hưởng thụ của em gái, trông thật sự rất đáng yêu, lại muốn cho các tiểu bằng hữu nhìn thấy "Bảo Nhi, chị dẫn ngươi đi đào rau dại, được không?" "