Ba giờ sáng, cả người và gia súc trong thôn đều đang ngủ, màn đêm yên tĩnh, trên đường cũng là một mảng tối đen như mực
May mắn Hứa Kiến Quân lớn lên ở đây từ nhỏ, ban đêm lần mò đi bộ đến bờ sông trong bóng tối cũng không bị ngã, chỉ bị vấp vài lần. Tối đến nỗi đến cả người dân có kinh nghiệm lâu năm cũng không dám đi xuống bắt cá, dĩ nhiên Hứa Kiến Quân cũng không dám rồi, anh còn có con gái nhỏ còn vợ và con trai ở nhà, anh cũng không dám làm bừa
Mấy ngày trước, tranh thủ thời gian trước khi đi ngủ ngồi đan hàng chục giỏ cá, dùng dây thừng buộc đá đặt giỏ ở bờ sông. Một nửa số giỏ cũng có thu hoạch, 4-5 con cá này mang tới chợ đêm cũng phải bán được khoảng 1 đồng, nếu may mắn còn có thể bán 1 đồng rưỡi.
Anh ba của Hứa Kiến Quân nói không thể làm mà không chuẩn bị trước, vì thế một thời gian trước anh đã dành chút thời gian bí mật tới chợ đen để hỏi cách bán cá , cũng biết được giá cá ở chợ đen hiện tại là 4 mao 5 một cân, vì thế anh mới chuẩn bị mấy thứ đồ này vì biết mình có thể biết tiền
Hôm nay có 5 con cá mỗi con nặng từ nửa cân đến 1 cân, theo tính toán này, thì khoảng 10 ngày nữa anh có thể tiết kiệm đủ tiền để mua sữa mạch nha rồi
Hứa Kiến Quân cất cá bắt được vào giỏ sau, lại phủ cỏ lúa mì lên, vội vã chạy đến đường núi khi trời chưa sáng, sợ nếu đi muộn sẽ gặp phải vệ binh tuần tra.
Đi đi lại lại cuối cùng cũng về đến nhà trước 6 giờ sáng, vừa đặt giỏ xuống trở lại phòng trước khi cả nhà thức dậy, cầm tiền nhỏ giọng, nhếch miệng cười với vợ mình vừa mới thức dậy: "Lan muội, hôm nay anh bán 5 con cá thu được 1 đồng 2"
Khi Tô Lan nghe thấy lời này, kinh ngạc hỏi: "Thật sao? Quân ca nhiều như vậy"
"Có thể lừa em sao, tiền em cầm đi"
Hứa Kiến Quân lấy số tiền đang cầm trong tay đưa cho Tô Lan, mỉm cười nói: "Chờ thêm vài ngày nữa, khi nào tiết kiệm đủ, anh sẽ đến trấn hỏi chị cả xem chị ấy có vé không."
Tô Lan lo lắng: "Em nghe nói sữa mạch nha rất khó mua, em sợ không mua được thì sao?"
"Không sao, anh cứ đưa tiền cho chị gái đi, khi nào mua được thì mang về" Hứa Kiến Quân cũng biết mấy thứ đắt tiền như vậy rất khó mua, anh cũng không trông cậy vào việc cứ có tiền là có thể mua được.
"Được rồi, anh mau thu dọn đồ đạc đi, đừng trì hoãn công việc" Tô Lan lấy vải nhúng nước lại vắt khô sau đó đưa cho chồng, Hứa Kiến Quân cầm lấy, nói: "Anh biết rồi"
Một tuần trôi qua, Hứa Kiến Quân kiếm đủ số tiền mua sữa mạch nha, sau đó xin nghỉ nửa ngày vội vã đến xưởng dệt của huyện, nói với chú gác cửa: "Chú giúp cháu gọi cho Hứa Vệ Hồng có người quen gặp ạ, cháu cảm ơn"
Bảo vệ nói: "Ngươi đợi ở đây một lát." "
Một lúc sau, Hứa Vệ Hồng đi ra, thấy em trai thì ngạc nhiên: "Sao em lại tới đây?"
Hứa Kiến Quân sờ sờ sau gáy, ngượng ngùng nói: "Chị cả, em muốn mua một hộp sữa mạch nha cho Trân Bảo, em đã tiết kiệm đủ tiền rồi"
"Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Hứa Kiến Quân?" Hứa Vệ Hồng vừa nói vừa muốn gõ lên đầu hắn.
Hứa Kiến Quân vội vàng đưa tay lên đầu: "Ai!Ai! Chị yêu quý của em, tiền này là do em bán cá một thời gian mới có đấy"