Chương 18: Tiểu Chí Trưởng Thành

Trong xưởng cũng có một số đàn ông độc thân, đã ba mươi bốn mươi rồi còn chưa kết hôn, có một số người còn phải sang thôn bên kia tìm đối tượng. Nhưng mà đối tượng trong thôn đều không làm công ăn lương. Lấy về phải uổng công nuôi một người, sinh con xong cũng là hộ khẩu nông thôn. Một người phải nuôi cả một gia đình lớn.

Lưu Mai thấy anh ta không còn khí thế như trước, bỉu môi nói, "Tôi nói cho anh biết nhé Tô Đại Chí, nếu anh nghe lời tôi thì tôi sẽ cùng anh sống qua ngày. Nếu như anh không nghe lời tôi thì tôi sẽ để cho anh sống một mình cả đời. Nhìn xem người khác có cười vào mặt anh hay không."

Tô Đại Chí buồn bực không lên tiếng, trực tiếp ngã người nằm xuống giường.

Chị cả nói đúng, không thể tách ra, bây giờ còn chưa tách ra, Lưu Mai đã đè đầu anh ta rồi. Nếu như sau này tách ra, anh ta phải sống như thế nào chứ.

Thật may còn có chị cả ở đây. Chờ chị cả trở về là tốt rồi.

Lưu Mai nhìn anh ta nằm ở trên giường, cũng bò lên theo. Náo loạn một trận như vậy, trong lòng cô ta cũng có chút tức giận. Mình một lòng một dạ vì cái gia đình nhỏ này nhưng cái đồ nhát gan Tô Đại Chí lại cãi nhau với cô ta.

Vì vậy cô ta nghiêng người, đưa lưng về phía Tô Đại Chí. Dù sao nếu như Tô Đại Chí không xuống nước với cô ta, cô ta cũng sẽ không nói chuyện với Tô Đại Chí. Nhìn xem ai chống ai được.

...

Tô Du ở bên trong bệnh viện hai ngày thì chuẩn bị trở về. Dẫu sao cô còn phải làm việc nữa. Thiếu dinh dưỡng nên té xỉu cũng không phải bệnh gì nặng, nếu như ở mãi trong bệnh viện không về, thời gian dài danh tiếng tốt cũng sẽ biến thành xấu.

Đây đối với người chuyên tâm làm công nhân gương mẫu mà nói, là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Hai ngày nay Tô Tiểu Chí sống rất thoải mái. Mang danh nghĩ chăm sóc chị gái nên cậu ta không cần đi học. Trừ lúc ăn cơm chạy vào trong bệnh viện ra thì những thời gian khác đều rong chơi ở bên ngoài. Cuộc sống này dễ chịu khỏi nói.



Nghe thấy Tô Du muốn xuất viện, cậu ta cũng có chút không vui, " Chị, chị ở thêm vài ngày đi. Thân thể chị không tốt."

Chị nằm viện thì không phải cậu ta có thể đi chơi nhiều hơn sao?

Điểm này cậu ta rất cẩn thận nhưng Tô Du không cần hỏi cũng đã nhìn ra."Cái này không thể được, chị không phải đã hứa với em rồi sao, phải tìm việc làm cho em. Chị không xuất viện thì em định làm gì? Thấy em không vui, trong lòng chị cũng khó chịu."

Tô Tiểu Chí ngẩn người, thì ra chị cũng là vì cậu ta. Chị cậu ta nói, cán bộ Nghiêm trong xưởng đã nói sẽ nuôi chị thêm mấy ngày nữa nhưng chị vẫn cố gắng xuất viện sớm.

Thì ra đều là vì muốn tìm việc làm cho cậu ta.

" Chị, chị đối xử với em thật tốt."

Tô Tiểu Chí cảm động không nói nên lời.

Tô Du cười ha ha. Cho cậu ăn cho cậu uống không nghe cậu nói một câu tốt, bảo cậu thôi học về nhà thì cậu lại vui mừng hớn hở như vậy. Cho nên nói, trẻ con không thể cưng chìu, cưng chìu hư thì sẽ trở nên không biết tốt xấu.

"Chị cả..."

Tô Du mới vừa thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị để cho Tô Tiểu Chí xách đi ra ngoài thì thấy Tô Lâm từ bên ngoài đi vào. Hai ngày không thấy, đứa nhỏ này nhìn gầy đi không ít, hơn nữa cả người uể oải không có sức lực.



"Tiểu Lâm, em sao đó?" Tô Tiểu Chí cũng nhìn cô em của mình. Hai người tuổi tác không chênh bao nhiêu, hay ở chung với nhau nhất nên coi như tình cảm cũng tốt nhất. Vào lúc này nhìn Tô Lâm như vậy, Tô Tiểu Chí vô cùng lo lắng.

Tô Lâm ủy khuất nhìn Tô Du, "Em đói... Hôm nay em chỉ ăn nửa chén cháo, thật là đói... Hu hu... Chị cả, em rất đó..."

Hôm qua đói cả ngày, sáng sớm hôm nay vất vả mới đi theo anh hai và chị dâu đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn, kết quả chị dâu quá hẹp hòi, chỉ cho cô bé nửa chén cháo. Sau khi cô bé ăn xong vẫn cảm thấy đói, đến mức cả người không có sức lực.

Nhìn cô bé như vậy, Tô Du cũng không cảm thấy đáng thương. Biết mà còn hỏi, "Anh hai em không cho em ăn?"

"Chị dâu không cho... Chỉ cho nửa chén cháo..." Tô Lâm uể oải nói.

"Anh hai thật là quá đáng!" Tô Đại Chí tức giận nói.

Tô Du nói, "Đừng trách anh hai mấy đứa, ai bảo chị dâu mấy đứa giữ tiền chứ. Ở trong mắt chị dâu mấy đứa, người nhà họ Tô chúng ta chính là người ngoài, ngay cả anh mấy đứa cũng phải nhìn sắc mặt cô ta để sống qua ngày đó. Người ngoài thì là người ngoài, còn có thể trông chờ người ta một lòng một dạ đối xử tốt với mấy đứa như chị sao?"

Tô Tiểu Chí liền vội vàng gật đầu.

Tô Lâm chẹp miệng nói, " Chị, chị có gì ăn không, bây giờ em rất đói."

"Trở về ăn đi, tiền của chị đều tiêu hết vào chuyện kết hôn của em rồi, đâu còn tiền mua đồ ăn cho em. Mấy ngày nay vẫn là dựa vào Tiểu Chí đó. Tiểu Chí của chúng ta đã trưởng thành rồi."

Tô Du sờ đầu Tô Tiểu Chí một cái. Tô Tiểu Chí nhất thời mặt đầy kiêu ngạo.