Chương 17: Đòi Tiền Và Phiếu Lương Thực

Lúc này, Tô Đại Chí đột nhiên cảm thấy, những gì Lưu Mai nói với anh ta về cuộc sống tốt đẹp sau khi cưới đều không thực tế một chút nào.

Bây giờ đã sống không tốt, sau này còn trông cậy vào cái gì chứ?

" Chị, em, em. ." Trong lòng Tô Đại Chí ủy khuất nói không ra lời, đói quá, đói muốn chết đi được. Nhưng anh ta không còn mặt mũi nào tìm chị đòi ăn.

Nếu như chị biết bây giờ anh ta còn chưa ăn gì thì anh ta sẽ rất mất mặt. Đòi tách ra cho bằng được, kết quả mình còn đói bụng, đến tìm chị đòi ăn.

Anh ta tự suy nghĩ thôi mà đã cảm thấy mất mặt rồi.

"Anh hai, sao anh còn ở đây, còn muốn nói gì với chị cả?"

Tô Tiểu Chí bưng chén không đi vào, nhìn chằm chằm Tô Đại Chí.

Tô Du cười nói, "Tiểu Chí à, anh em không thoải mái, ăn uống lung tung, dẫn anh em đi khám bác sĩ đi."

"Khám gì chứ, anh ta còn có thể ăn uống lung tung chứng tỏ còn có thứ để ăn. Sao không nghĩ đưa cho chị một chút chứ." Tô Tiểu Chí cả giận nói.

Bây giờ tiền để dành của cậu ta đã hết rồi!

Ngay trước mặt Tô Tiểu Chí, Tô Đại Chí càng không có mặt mũi nào tìm Tô Du đòi ăn, anh ta đứng lên, " Chị, em, ngày mai em đến thăm chị."

Sau đó chạy nhanh đi ra ngoài.

Tô Du than thở, nhét tất cả hạt dưa đã bóc xong vào miệng mình.



Cô định sẽ ở bệnh viện hai ngày mới xuất viện, để cho mình nghỉ ngơi đủ đã.

Về đến nhà, Tô Lâm uống một đống nước, đói đến choáng váng lăn lên giường nằm ngủ.

Lưu Mai thì lại không ngủ được, chờ Tô Đại Chí về nhà. Thấy Tô Đại Chí vào nhà, cô ta nói, "Sao bây giờ mới trở về? Lấy được chìa khóa chưa. Anh nói chị anh cũng thiệt là, khóa lại làm gì chứ."

"Còn không phải là bởi vì cô đòi tách ra?"

Tô Đại Chí bực bội trả lời. Nếu không phải Lưu Mai đòi tách ra, chị cả cũng sẽ không khóa tủ lại.

Lưu Mai nghe thấy lời chồng mình nói, nhất thời sững sốt một chút, "Anh nói gì?"

"Không có gì!" Tô Đại Chí tức giận nằm ở trên giường.

Bây giờ đầu óc của anh ta rất rối, cảm thấy cuộc sống trước kia mình sống quá hồ đồ.

Ngay cả bữa cơm cũng không ăn được.

Nghĩ tới đây, anh ta đột nhiên ngồi dậy, dọa Lưu Mai giật mình."Anh làm gì vậy?"

"Đưa cho tôi phiếu lương thực và tiền." Tô Đại Chí đưa tay nói.

Lưu Mai mang ánh mắt cổ quái nhìn anh ta, "Đòi tiền và phiếu lương thực làm gì, nhà cũng không phải là không có ăn. Anh cũng không cần đến tiền mà." Trên người đàn ông sao có thể có tiền chứ, đàn ông không biết lo chuyện gia đình, xài tiền bậy bạ, sau này còn phải sống qua ngày nữa đó.



Không cần tiền?

Tô Đại Chí nhất thời tức giận ngực, không cần dùng tiền, hôm nay ngay đến tiền đi xe buýt anh ta cũng không có, bây giờ còn đói bụng nữa!

"Đưa cho tôi tiền và phiếu lương thực!"

Tô Đại Chí kiên quyết nói.

"Tô Đại Chí, hôm nay anh uống lộn thuốc hả, dám nói chuyện như vậy với tôi sao!"

Ánh mắt của Lưu Mai đầy kinh ngạc nhìn Tô Đại Chí."Tôi là vợ của anh đó! Sau này anh còn muốn sống qua ngày hay không."

Tô Đại Chí dĩ nhiên muốn sống qua ngày, nhưng anh ta muốn sống tốt. Trước kia lần nào Lưu Mai cũng nói những lời này, anh ta luôn nghe lời của Lưu Mai, thứ gì cũng đưa cho Lưu Mai giữ, bởi vì Lưu Mai nói cần dùng cho cuộc sống sau này, hai người có thể sống tốt.

Nhưng bây giờ anh ta không thấy sống tốt gì cả, mà ngược lại chị cả nói đúng, nếu như Lưu Mai thật sự đối xử tốt với anh ta thì sao một đồng cũng không đưa cho anh ta, để cho anh ta bị đói chứ?

Cảm giác đói bụng làm cho anh ta tăng thêm chút dũng khí, mặt đầy kiên định nói, "Đưa tiền và phiếu cho tôi, tôi là một người đàn ông, trên người sao có thể không có tiền?"

"Tô Đại Chí, tôi thấy anh muốn lật trời rồi!" Lưu Mai tức giận từ trên giường nhảy cỡn lên, trong lòng ít nhiều còn có chút uất ức. Sở dĩ cô ta gả cho Tô Đại Chí, trừ nhìn trúng công việc của anh ta ra thì còn cảm thấy người này nhẹ dạ cả tin, sau này cái gì cũng sẽ nghe cô ta, không ngờ lúc này mới kết hôn không bao lâu mà đã bắt đầu thay đổi.

Không được, lần này thuận theo ý anh ta thì lần sau còn không phải tệ hại hơn à.

Cô ta chỉ đầu Tô Đại Chí nói, "Tô Đại Chí, nếu như anh còn dám nói chuyện với tôi như vậy thì tôi sẽ về nhà mẹ, tự anh sống qua ngày đi. Tôi xem anh làm sao sống!"

Tô Đại Chí nghe vậy, nhất thời có chút sợ hãi.