“Ôn Uyển, anh đi ra ngoài mấy ngày.
Trước khi chúng ta đến, cấp dưới cũ của chú ba, đội trưởng hiện tại của đội vận tải huyện là chú Quách, Quách Kiến Phương. Chú ấy muốn anh đi cùng chú ấy đến tỉnh phía bắc của Hắc Long Giang từ nhiều năm trước.
Kỳ thật anh cũng không định đi nhưng hiện tại theo tình hình này, anh nhất định phải đi.
Tuy rằng hiện tại gia đình mình không chết đói nhưng nếu em ăn cơm giống với những người trong nhà, năm sau cơ thể nhất định sẽ không sống nổi.
Đợi mấy ngày nữa tuyết ngừng rơi, anh sẽ mua một chiếc bếp nhỏ và hai cái nồi hầm, anh sẽ bật cái bàn khang và thắp sáng trong nhà của chúng ta, em cũng có thể tự nấu một ít thức ăn. Sau khi anh rời đi, em sẽ không lo mình bị chết đói.
Đợi đến mùa xuân, thời tiết ấm áp hơn, anh sẽ cùng em đi gặp một vị bác sĩ tìm căn nguyên của bệnh, bồi bổ cơ thể, tìm phương thuốc thích hợp.
Những năm gần đây, phương bắc khai hoang rất nhiều đất, chắc hẳn trên đó còn lương thực dự trữ nên anh có thể nhờ người mua một ít với giá cao.
Anh định mua ít sản vật miền núi về tích trữ, chủ yếu là mua thuốc bổ, vài năm nữa tuy hình thức bên ngoài đồ mua về sẽ không đẹp như lúc mới mua nhưng muốn mua được ở đồ ở nơi này cũng khó. Cơ thể của em phải được bồi bổ từ từ, không thể tách rời khỏi thuốc bổ được.
Chỉ là thời gian anh đi hơi lâu, phải mất hơn nửa tháng. "
Nguyên nhân chính là anh lo cô chỉ ở nhà có một mình.
Giọng nói của Trình Văn Du nghe có chút nặng nề, trên mặt lộ ra vẻ cam chịu.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển nhìn thấy một khía cạnh ấm áp như vậy của giáo sư Trình, cô không khỏi hơi buồn rầu.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, hai người họ xa nhau lâu như vậy, lại còn ở một nơi xa lạ, cô biết anh lo lắng cho cô, sợ cô sẽ sợ hãi.
Cô chỉ có thể vòng tay qua eo anh, dựa vào trong lòng anh an ủi:“Em không sao đâu, nói thế nào bọn họ cũng đều là người thân của anh, sao anh lại sợ bọn họ ngược đãi em chứ?"
Cô cười nói: "Anh cưới vợ mà không hiểu vợ mình à. Em có khi nào để cho mình chịu khổ đâu. Thái độ của bà Trình là tại em hơi bất hòa với bà ấy.
Em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Ôn Uyển trước đây, nếu bà ấy còn như vậy thì em sẽ nổi giận."
Vừa nói, cô vừa giơ tay ra hiệu.
"Anh yên tâm, không cần lo lắng cho em
Trong nhà này người dám động đến em còn chưa sinh ra đâu!"
Tuy rằng những lời này có chút kiêu ngạo nhưng sau khi Trình Văn Du nghĩ lại...
Tất cả đều do lỗi của bọn họ.