Chương 14

Trước khi kết hôn, Ôn Uyển chỉ ở nhà không đi làm. Sau khi kết hôn, Trình Văn Du đưa cho cho bà Trình mười đồng coi như là chi phí sinh hoạt của Ôn Uyển trong tháng này để họ không bất hòa với nhau.

Bà Trình tham tiền nên không khống chế được ham muốn mạnh mẽ của mình. Lúc nhận tiền bà ấy hứa sẽ đối xử với cô thật tốt nhưng hiện giờ bà ấy chỉ bằng mặt mà không bằng lòng với cô.

Tuy không bắt cô phải làm việc đồng áng nhưng mọi việc lớn nhỏ trong gia đình đều giao cho cô.

Ở nông thôn, mọi việc trong nhà đều không đơn giản. Đặc biệt là nhà họ Trình có dân số đông, thường phải nấu đủ ba bữa cho cả nhà, rửa bát, cho gà lợn ăn, quét dọn nhà cửa, lại còn giặt giũ quần áo của cả nhà.

Nói là những việc vặt nhưng phải làm quần quật cả ngày.

Mặc dù Ôn Uyển tính tình không tốt nhưng ngày đầu tiên kết hôn, con dâu mới như cô vẫn phải thể hiện một chút, lại có Trình Văn Du giúp đỡ, cô đã cố gắng hết sức để làm điều đó.

Nhưng Ôn Uyển không ngờ rằng bà Trình lại giao cho cô tất cả mọi công việc nhà.

Liên tiếp mấy ngày, trước khi bình minh đến bà ấy đều tới gõ cửa, sau khi mọi người trong nhà đi làm lại càng nghiêm khắc. Bà ấy suốt ngày sai bảo cô, rồi không thích thì chửi.

Ôn Uyển tuy mềm mỏng dễ chịu nhưng thực ra không dễ bị bắt nạt.

Đến ngày thứ ba cô đã bỏ việc mặc kệ mọi thứ. Cô gái được nuông chiều từ nhỏ, sao có thể sống ở trong điều kiện như vậy, lại còn gặp nhiều người đối xử như thế này, cô hoàn toàn không thể chịu nổi.

Bây giờ không phải là buổi trưa, chờ cả nhà đều đã đi làm, bà Trình còn chưa đi ra ngoài bước đến "cộc cộc cộc" gõ cửa.

Ôn Uyển ở trong phòng không phản ứng lại.

Lần đầu tiên bà ấy gặp một người coi thường quyền thế của mình, hơn nữa lại là con dâu khiến bà ấy rất tức giận.

Bà ấy ngồi trong sân đối diện với cửa phòng Ôn Uyển, lớn tiếng mắng chửi, thậm chí còn chửi cả cha mẹ của Ôn Uyển, nói những câu thực sự khó nghe gì là “Tiểu tiện nhân có cha mẹ sinh mà không được cha mẹ dạy dỗ” để chọc tức Ôn Uyển.

Ôn Uyển nén giận, hét lên một tiếng. Cô không nói một lời, khóa cửa nhà và lái xe thẳng đến Cục Công an huyện.

Tiếng la hét và chửi rủa của bà ấy cũng biến mất trên đường.

Cục trưởng là chồng của dì Ôn Uyển ở trường mẫu giáo Diên An, cô gọi ông là dượng Tần. Cô đã gặp ông ấy khi đến huyện Giang Đông. Mặc dù cô chỉ đến thăm dì Tần vài lần trong vài năm qua nhưng cô vẫn thường xuyên gặp dượng Tần.

Mãi đến tối, Ôn Uyển mới dẫn dượng Tần đến cổng nhà họ Trình.