Chương 17: Người quan trọng đến mức nào?

Một năm trước, trong lúc đi săn thú, Tiêu Kinh ngẫu nhiên gặp được một con hổ vằn, vật lộn với nó một hồi, mặc dù là hắn thắng nhưng cũng bị nó vồ trúng cánh tay.

Mãnh hổ bán cho tửu lầu quen, nhưng mà hai món đáng giá nhất là da hổ cùng với pín hổ đều được hắn giữ lại.

Đêm qua hắn lục lại hai món này ra, da hổ vẫn được hắn để lại sau này dùng, còn pín hổ thì hắn mang theo để đổi lấy tiền.

Lão bản hiệu thuốc là người giảo hoạt khôn khéo, thấy bộ dáng quê mùa nghèo kiết hủ lậu của Tiêu Kinh còn tưởng là người không biết gì.

“Tráng sĩ, nơi này của ta chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ năm mươi lượng, ngươi thấy thế nào?”

Quả thực là xảo trá, mở miệng ra đã ép một nửa giá xuống.

Tiêu Kinh nghe xong liền trầm mặt xuống, cũng không hề tiếp tục vô nghĩa với hắn mà trực tiếp cầm lấy đồ muốn rời đi.

Hắn biết thừa nếu mà đổi sang chỗ khác, cho dù có rao bán một ngàn lượng cũng vẫn có người mua.

Chẳng qua hắn đang cần tiền gấp, đây lại là hiệu thuốc gần nhất, chứ cách vách trấn trên cũng có một hiệu thuốc nữa.

“Tráng sĩ, tráng sĩ!”

Hắn còn chưa ra khỏi hiệu thuốc, lão bản đã vội vàng đuổi theo lôi kéo cánh tay hắn không buông, vội vàng nói, “Một trăm lượng, ta mua.”

Tiêu Kinh cũng không lấy bạc mà trực tiếp dùng một trăm lượng để mua một gốc nhân sâm.

Đây cũng không phải nhân sâm ngàn năm quý giá, mặc dù không phải là tốt nhất nhưng mà đã là gốc quý nhất trong cái hiệu thuốc ở nơi thâm sơn cùng cốc này rồi.

Tiêu Kinh không hề do dự mà bỏ thêm tiền ra mua những dược liệu khác.

Lão bản hiệu thuốc cũng hiếm khi tốt bụng, tự mình cắt nhân sâm phối thuốc, chia thành năm gói thuốc cho hắn.

Tiểu nhị đứng ở một bên xem mà há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tiêu Kinh, không ngừng cảm thán trong lòng.

Hắn có sống cả đời này cũng không kiếm được đến một trăm lượng, vậy mà hán tử này lại cam tâm tình nguyện tiêu nhiều bạc như vậy để chữa bệnh?

Là để chữa bệnh cho người quan trọng đến mức nào?

Tiêu Kinh trở về nhà vẫn thấy nữ nhân đang nằm ngủ hôn mê ở trên giường, không ngừng toát mồ hôi, hơi thở nặng nề, thỉnh thoảng lại nức nở vài tiếng, không khác biệt lắm so với đêm qua.

Thuốc mỡ ở trên mặt đều đã bị mồ hôi chảy ra làm trôi hết đi, khuôn mặt nhỏ trông càng thêm tiều tuỵ tái nhợt.

Nàng ngủ không an ổn, nhíu mày cắn môi trông như sắp khóc đến nơi.

Tiêu Kinh cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, cúi đầu nói, “Khó chịu thì cứ khóc đi, cũng không có ai chê cười, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân, quật cường như vậy để làm gì?”

Nữ nhân đương nhiên là không thể nghe được những lời này, nàng nhíu mày lại.

Đau...

Đau quá...

Nàng đau đớn đến khó chịu, lại không biết đau ở chỗ nào.

[Ngoan, đừng lên tiếng. Nữ nhi ngoan của ta, cho dù có phát sinh ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng đừng lên tiếng, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con.]

Mẫu thân thật sự đã bảo vệ nàng.

Dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng!

Nước mắt chảy ướt đẫm mặt, máu tươi nhuốm đỏ trước mắt, khuôn mặt của mẫu thân dần biến mất, cả người nàng run rẩy lạnh băng, chỉ nhớ rõ được lời nói của mẫu thân, dùng sức mà che miệng lại, cắn chặt môi không để phát ra một tiếng động nào.

Mẫu thân đã dặn là không thể lên tiếng, tuyệt đối không thể lên tiếng!

Nàng dùng sức cắn chặt lấy môi, bỗng dưng có một bàn tay bóp lấy mặt nàng, cường ngạnh bẻ miệng nàng ra.

Không được!

Nàng không thể lên tiếng!

Nữ nhân lại cắn xuống, nhưng lần này không cắn phải môi của nàng mà là một bàn tay xa lạ rắn chắc.

Tiêu Kinh không nhúc nhích, tuỳ ý để mặc cho nữ nhân cắn, hàm răng trắng tinh cắm ngập trong da thịt của hắn đến chảy máu.

Chút đau đớn này đối với Tiêu Kinh mà nói chẳng là gì cả, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hắn lại có thể bị một nữ nhân đả thương đến tận hai lần cũng thật sự là việc hiếm có.