Chương 18: Vệt nước ẩm ướt

Hắn cũng biết rõ nữ nhân này tàn nhẫn với bản thân như thế nào, giống như con cáo trắng bị gãy chân kia.

Bởi vậy mà sau khi thành công cạy răng nàng ra, Tiêu Kinh đã nhét một phần ba bàn tay của hắn vào, sợ nàng lại tự cắn rách môi ra.

Nữ nhân lên cơn sốt, bên trong khoang miệng nóng như lửa đốt.

Cảm nhận được mềm mại ướt nóng bao phủ lên da thịt thô ráp, Tiêu Kinh có chút thất thần nhớ đến đôi môi thơm ngọt của nữ nhân ngày hôm qua.

Cảnh trong mơ của nàng cũng vì khí vị của Tiêu Kinh tràn ngập ở trong miệng mà thay đổi.

“Mau qua đây phụ thân ôm một cái nào, nữ nhi ngoan của ta lại lớn hơn rồi. Lần này cha ra ngoài có mang về một món quà cực kì tốt đó. Cái chặn giấy này làm từ gỗ trên núi tuyết ngàn năm, bởi vì lớn lên ở trong tuyết quanh năm cho nên luôn mang theo mùi hương đặc biệt của gỗ tươi mát hiếm thấy trên thế gian...”

Năm ấy nàng vừa tròn tám tuổi, mới học luyện chữ đã được phụ thân tặng cho cái chặn giấy hàn mộc.

Hôm ấy nàng ôm cái chặn giấy, phụ thân ôm nàng, trên người phụ thân còn mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi vì ra ngoài lâu vội vàng trở về, còn có mùi gỗ thanh hương quanh quẩn.

Lúc này nữ nhân phảng phất như ngửi thấy mùi giống hôm đó, là mùi ở trên người Tiêu Kinh sau khi đi mua thuốc về cho nàng, là hơi thở từ trong xương cốt của nam nhân này.

“Ngô ngô...”

Nghĩ đến người phụ thân cực kỳ sủng ái nàng, thân thể căng cứng của nữ nhân chậm rãi dần thả lỏng, hàm răng cũng nhả ra.

Nàng thở phì phò như cố truy tìm lại ký ức ngày xưa không muốn buông bỏ, giống như một con mèo con tham luyến mà liếʍ mấy cái vào trong lòng bàn tay của Tiêu Kinh, để lại mấy vệt nước ẩm ướt.

Cảm xúc mềm nhẹ phát ngứa lập tức ập đến trong lòng Tiêu Kinh như tia chớp, l*иg ngực hắn phập phồng kịch liệt, đánh sập toàn bộ nỗ lực kiểm soát cảm xúc của hắn.

Ngay cả lúc hôn mê mà còn trêu chọc người khác được, đúng là... Thật là...

Khoé miệng căng chặt, hắn duỗi tay kéo chăn đắp kín cho nàng, sau đó cầm mấy gói thuốc đi ra ngoài.

Hắn vội vàng đi xuống bếp sắc thuốc cho nàng, lại nhìn thấy một nữ nhân đang đứng bên ngoài rào tre sân nhà hắn.

“Tiêu Kinh.”

Nữ nhân đó chính là nương tử của Lê Viễn, Song Nương.

Tiêu Kinh đi về phía nàng, hai người đứng cách rào tre nói chuyện, “Sao ngươi lại qua đây?”

“Ta nghe A Viễn kể về chuyện của ngươi, mua được thuốc chưa?”

Song Nương vấn búi tóc lưu loát, lộ ra cái bớt to ở trên mặt, nhanh nhẹn thẳng thắng mà hỏi.

“Mua được rồi, đủ để dùng trong năm ngày.”

“Vậy là tốt rồi.”

Song Nương thở dài nhẹ nhõm, nét mặt trở nên tươi cười hơn nói tiếp, “Ta qua đây là để mang cho ngươi cái ấm sắc thuốc, A Viễn nói ngươi sẽ cần đến. Ta còn chuẩn bị một ít quần áo cũ, nếu không chê thì để cho nương tử của ngươi mặc tạm.”

Nghe thấy Song Nương nói ‘nương tử của ngươi’ làm Tiêu Kinh cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu.

Tiêu Kinh dù sao thì cũng là một hán tử thô lỗ, đối với đồ dùng của nữ nhân lại không để bụng, sáng sớm lên trấn trên một chuyến vậy mà lại quên không mua quần áo của nữ nhân về, để cho nàng cứ phải mặc bộ quần áo cũ của hắn, vẫn là Song Nương cẩn thận chu đáo.

“Làm phiền ngươi.”

Tiêu Kinh còn chưa cảm ơn đã tiếp nhận lấy đồ vật trong tay Song Nương.

Hắn đang muốn chạy đi, Song Nương lại mở miệng hỏi.

“A Viễn còn nói nương tử của ngươi bị đổ mồ hôi trộm nhiều, quần áo mặc trên người sẽ bị ướt nên cần thay đổi thường xuyên nếu không sẽ bị cảm lạnh, còn phải thường xuyên lau khô người, ngươi làm được không? Hay là để ta giúp ngươi một tay?”

Những việc này để cho nữ nhân làm đương nhiên sẽ cẩn thận thoả đáng hơn, nhưng mà Tiêu Kinh nghĩ đến việc để cho thân mình trắng nõn non mịn kia của nàng bị người khác nhìn thấy, cho dù là nữ nhân cũng làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn chỉ đáp ngắn gọn, “Ta nhớ rồi.”

Nói xong hắn xoay người mặc kệ Song Nương, cứ thế đi thẳng vào trong bếp.