Chương 5

Editor: Nhược Thủy

Câu cửa miệng nói hay lắm, Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi.

Tuy Lý thị lại bá đạo nhưng cũng không có khả năng trong phủ một tay che trời, thiện phòng vốn là nơi quan trọng trong phủ, dù là phúc tấn cũng không dám nói có thể nắm trong tay, huống chi là trắc phúc tấn.

Lúc này Lý thị tại Đông viện toàn thân phát run, sắc mặt đen nhánh.

Chu mama bên người nàng vội vàng nói: " Trắc phúc tấn nên bảo trọng thân thể quan trọng hơn, cùng một cách cách tức giận không đáng. Trước mắt bình an sinh hạ hài tử mới quan trọng nhất, những thứ khác đều nên để xuống. "

" Để xuống? Để xuống như thế nào? Mama không thấy phúc tấn muốn tiện nhân kia đấu cùng ta, trước khi gia hồi phủ không đem nàng đè xuống, lấy dung mạo của nàng......" Lý thị nói đến đây lòng có chút loạn, nàng là người đã sanh mấy hài tử, cùng những tiểu cô nương tươi đẹp không cách nào so sánh được.

Điều duy nhất làm chỗ dựa cho nàng chính là hài tử, nhưng nàng hay lo sợ thất sủng, cho nên nhất định phải chèn ép người uy hϊếp được nàng mới có thể an tâm một chút.

Chu mama sao có thể không rõ tính tình trắc phúc tấn, âm thầm thở dài, ngoài miệng lại tiếp tục khuyên nhủ: " Tôn thái giám trong thiện phòng bình thường cũng cho chúng ta chút thể diện mà thôi, nếu Ôn thị cầm bạc đi nơi đó, Tôn thái giám không có khả năng không kiếm bạc. Hơn nữa, loại chuyện ngăn cản tài lộ của người khác này trắc phúc tấn nên nghĩ lại. Huống chi Ôn thị có thể tiêu xài nhiều bạc như vậy cũng là tầm mắt thiển cận, cho rằng dùng bạc có thể đổi lấy nhân tình. Chờ nàng không còn bạc, người trong thiện phòng chắc chắn sẽ không tiếp tục chiếu cố, trắc phúc tấn chờ chế giễu là được. "

Dù nói như thế nhưng Lý thị vẫn không thể nuốt được khẩu khí này, càng nghĩ càng tức giận:" Mama không có biện pháp khác sao? "

"...... Cũng không phải không có, chẳng qua chờ bạc trong tay nàng dùng hết lại nói, Tôn thái giám cũng không phải là người tốt, thiếu bạc sao có thể khiến hắn động tâm. " Chu mama vừa cười vừa nói, nàng cũng không tin Ôn cách cách có thể có núi vàng núi bạc dùng không hết.

Chờ đến khi không còn bạc sẽ tùy ý các nàng xử trí, lúc này không nên chống lại thiện phòng.

Lý thị rốt cuộc không được như ý, vì hoài thai mặt vốn có chút sưng, lúc này sắc mặt càng thêm đen, bỗng nhiên mở miệng nói: " Bên trong thiện phòng có thể an bài người vào không? "

Chu mama sững sờ, lập tức lắc đầu: " Sợ là không thể, trong phủ tổng có hai thiện phòng, thiện phòng tiền viện chuyên quản thức ăn của chủ tử gia tuyệt không lẫn cùng hậu viện. Thiện phòng được dựng khi xuất cung lập phủ, lúc phúc tấn vào phủ tiếp quyền quản gia, cũng không dễ nói chuyện với bên kia. "

Kỳ thật Chu ma ma mơ hồ đoán, Tôn Nhất Chước ở thiện phòng tại hậu viện luôn nghe lệnh chủ tử gia.

Nói cách khác, nếu có thể để cho nữ nhân nơi hậu viện an bài người ở thiện phòng, trong phủ nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.

Mấy năm nay phúc tấn cũng không phải không có hao tâm tổn trí tìm lợi ích tại thiện phòng, nhưng hiệu quả không lớn.



Trắc phúc tấn bên này càng không có biện pháp, thiện phòng đối với phân phó của trắc phúc tấn chỉ cần sai lầm không lớn kỳ thật vẫn nguyện ý cho thể diện, nhưng nếu làm chuyện gì nghiêm trọng, Tôn Nhất Chước là một kẻ dối trá cũng sẽ không làm.

Nếu muốn tại thiện phòng an bài người, phúc tấn bên kia luôn nhìn chằm chằm sao có thể có cơ hội.

Chủ tử gia lập phủ mới 4 năm, nô tài trong phủ từ nội cung ra không nhiều, những nô tài khác chủ tử gia đều chọn từ Nội vụ phủ.

Người xuất ra từ Nội vụ phủ đều lão luyện dối trá, không tùy tiện đứng về phía ai.

**

Ôn Hinh không biết Lý thị bên kia căm tức cùng phiền muộn, cũng không nghĩ tới Lý thị lại vì đối phó nàng thậm chí nghĩ đến muốn an bài người vào thiện phòng..

Hiện tại mỗi ngày cầm bạc hướng phòng ăn mở thực đơn, nàng cũng tìm được niềm vui.

Đồ ăn Thanh triều nàng thật sự không muốn ăn, các loại đều là chưng hầm cách thủy, chưng hầm cách thủy rau, xào rau cũng có nhưng nếu không cùng thiện phòng nói một câu, phần lớn thức ăn được đưa đến đều chưng là chính, chuyện này thật là....

Với tư cách một người ăn hàng khắp thiên hạ, Ôn Hinh thật sự không chịu được, nghĩ đến dù sao mình cũng dùng bạc mời thiện phòng làm đồ ăn, liền dứt khoát bắt đầu gọi món ăn.

Tôn Nhất Chước ở thiện phòng tại hậu viện lúc đầu thật không để tâm, dù sao cũng là một cách cách vừa mới tiến phủ, đã không có thừa sủng, lại không có căn cơ, Lý trắc phúc tấn lần lượt tới dặn dò phải khó xử Ôn cách cách, hắn cũng hiểu được không phải chuyện lớn, cũng không phải muốn mạng người.

Nhưng đến khi Ôn cách cách dùng bạc chọn thực đơn mời thiện phòng làm đồ ăn, Tôn Nhất Chước xem trên giá trị của bạc cũng không còn tiếp tục làm khó, khiến cho người trong phòng làm đồ ăn.

Nhưng đến ngày hôm sau, đồ đệ của hắn là Tiền Minh liền mặt mày ủ rũ đi tới, nói là Ôn cách cách muốn hắn không làm thức ăn.

Chủ yếu Tôn Nhất Chước trông coi thức ăn của phúc tấn, đồ ăn của trắc phúc tấn cũng sẽ quan tâm một chút, riêng đồ ăn của cách cách thị thϊếp hắn căn bản cũng không động tay.

Bây giờ nhìn đồ đệ hắn mặt mày ủ rũ, lập tức liền vui vẻ: " Nhìn bộ dáng ngươi không có tiền đồ, có thứ gì làm khó đến ngươi rồi? Cầm đến cho ta xem một chút. "

Tiền Minh tranh thủ thời gian đem tờ đơn đưa tới, vẻ mặt nịnh nọt: " Bản lĩnh của đồ đệ tất cả đều là sư phụ dạy, trước mặt sư phụ liền không đáng giá nhắc tới......"



Lời nói còn chưa dứt liền nhìn thấy sư phụ hắn cau chặt lông mày, trong lòng không khỏi " Lộp bộp" một tiếng, chẳng lẽ sư phụ hắn cũng làm không được Nhục Phù Dung?

" Ơ, vị Ôn cách cách này thật đúng là thích ăn, Nhục Phù Dung ta cũng không thường làm. " Nhìn phía dưới tờ đơn viết rõ ràng muốn nước sốt chua ngọt, lại nói: " Có chút ý tứ. "

Mười lượng bạc ăn một bàn Nhục Phù Dung, thật hào phóng.

Tiền Minh không biết nơi nào có ý tứ, đang muốn hỏi một câu chợt nghe sư phụ hắn mở miệng nói: " Đi lấy một cân tôm, bóc vỏ trộn đường, để cá điêu vào nồi ướp lên. Lại đem thịt ba chỉ trong phòng cắt một khối, lại cắt thành lát mỏng. "

Tiền Minh vội đáp ứng, liền xoay người phân phó tiểu thái giám đi lấy tôm, lúc hắn mang thịt trở lại liền thấy sư phụ hắn tự mình thử nước sốt, không khỏi kinh ngạc một chút.

Ôi, sư phụ hắn chính là không làm thức ăn cho cách cách, Ôn cách cách thật đúng là có chút thủ đoạn, lại có thể làm cho sư phụ hắn tự mình động thủ.

**

Ôn Hinh dùng mười lượng bạc ăn Nhục Phù Dung, một chút cũng không có cảm thấy nuối tiếc, tinh tế thưởng thức một ngụm, lát thịt vào miệng mang theo nước sốt thơm nồng, phần mỡ xốp giòn không dính vào răng. Tôm thấm qua rượu lại trải qua ướp đường, hương vị rõ ràng thanh ngọt, còn có nhàn nhạt mùi rượu, thật sự tươi ngon đến cực điểm.

Ăn ngon!

Mười lượng bạc không uổng phí.

Việc Ôn cách cách dùng bạc gọi thức ăn tại thiện phòng không bao lâu toàn bộ hậu viện đều biết.

Mọi người luôn quan sát, muốn xem xem Lý thị cùng phúc tấn sẽ làm như thế nào.

Đáng tiếc, phúc tấn không có động tác, có ý muốn dung túng.

Ôn cách cách chính bị Lý trắc phúc tấn tra tấn, lúc này mới suy nghĩ đến cách dùng bạc gọi thức ăn, chẳng lẽ Lý trắc phúc tấn cứ như vậy nhận thua sao?

Không nói đến người khác, chính phúc tấn đều chờ Lý thị ra chiêu.

Kỳ thật Ôn Hinh cũng đang chờ, nàng nghĩ chính mình dùng bạc tại thiện phòng hết nửa tháng, với tính tình Lý thị lẽ ra cũng đã nhẫn nại đến cực hạn.