Chương 4

Editor: Nhược Thủy

Vân Linh không tiếp tục nói, ngược lại là Vân Tú nói ra: " Nô tỳ nghĩ phúc tấn muốn cách cách biết rõ chính viện ưu ái với người. "

Ôn Hinh nhẹ nhàng gật đầu, " Cũng có đạo lý. "

Triệu Bảo tuổi còn nhỏ lại lanh lợi, thuận theo nói một câu: " Chính là như vậy Cảnh cách cách đã có thể ghi hận lên cách cách chúng ta, đây cũng chưa chắc là chuyện tốt. "

"Lôi kéo một người để đối phó một người, thủ đoạn như vậy cũng thông thường. " Ôn Hinh cười nói.

Nhìn sắc mặt cách cách hòa nhã, không có chút bất mãn, mọi người cũng liền thoải mái hơn, Vân Linh suy nghĩ nói: " Nô tỳ nghĩ phúc tấn làm chuyện này cho Lý trắc phúc tấn xem. "

Đôi mắt Ôn Hinh sáng ngời, liền nhìn nàng, ý bảo nàng nói tiếp.

Trong tâm Vân Linh kiên định, nói tiếp: " Chủ tử gia không ở trong phủ, theo lý cách cách càng không bị người nhìn chăm chú mới đúng, chưa thừa sủng, căn cơ bất ổn, lúc này đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió thật sự vô cùng nguy hiểm. Nhưng phúc tấn lại giúp cách cách tiến về phía trước, rõ ràng muốn đẩy cách cách đấu cùng Lý trắc phúc tấn. "

Nói đến đây khẩu khí Vân Linh cũng có chút lạnh lẽo, trong lời nói cũng thêm vài phần bén nhọn: " Lý trắc phúc tấn đã có một tử một nữ, hôm nay lại có thai, chỉ là cách cách...... Theo nô tỳ chủ tử gia chưa hồi phủ, hay là cách cách ở trong các, tận lực không gặp Lý trắc phúc tấn mới là thượng sách. "

Ôn Hinh nghe Vân Linh nói khiến nàng sáng mắt mà nhìn: " Ngươi tuổi cũng không lớn, có thể nghĩ tới những thứ này đúng là không dễ. "

" Nô tỳ bảy tuổi liền tiến vào Nội Vụ Phủ, nói lời không dễ nghe chính là chuyện đã thấy đã nghe, so với nô tỳ ăn cơm đều nhiều hơn. "

Ôn Hinh thật sự bị chọc cười: " Cũng phải, nơi như Nội Vụ Phủ… các ngươi sống cũng không dễ dàng. "

Ba người Vân Linh đều ưu tư, đích thật là không dễ dàng, lần này Phủ Tứ Bối Lặc tuyển nô tài, các nàng cũng tốn một phen sức lực mới được tuyển vào.

Luôn ở Nội Vụ Phủ thật sự không có tiền đồ, tự nhiên không thể so cùng được hầu hạ chủ tử có thân phận.

" Các ngươi nếu như có thể nghĩ như vậy, vậy đã biết rõ phải làm gì. Phúc tấn vì Đại a ca chết bệnh nên dưỡng bệnh, nói là mồng 1 và 15 mới đi qua thỉnh an. Ngoại trừ hai ngày này, còn lại cửa sân liền đóng. " Giọng Ôn Hinh có chút lạnh lẽo, hiện tại chính mình vẫn không thể thừa nhận mưa gió, cưỡng ép xuất đầu chính là tự tìm đường chết.

" Dạ cách cách. " Ba người đồng thanh đáp, thần sắc cũng mang theo chút kích động.

Chờ sau khi bọn hắn lui ra, Ôn Hinh ngồi trên giường gạch, cách cửa sổ nhìn vườn trúc chập chờn bên ngoài, khóe miệng chậm rãi mỉm cười mỉa mai.

Nàng đóng cửa không ra, không xuất hiện trước mắt Lý thị, nàng ta cũng không thể tìm tới cửa.

Nhưng Ôn Hinh thật sự đánh giá thấp sức chiến đấu của Lý thị, nàng đóng cửa không ra, người ta cũng không phải không có cách nào.

Nhìn thức ăn được mang đến, Ôn Hinh hơi cau lông mày.



Vân Linh quỳ thỉnh tội: " Nô tỳ vô dụng, thỉnh cách cách trách phạt. "

Phần lệ của cách cách bốn món rau một chén canh, lúc trước thiện phòng bên kia đưa tới đồ ăn mặc dù không quá tinh xảo, ít nhất còn có thể dùng được, nhưng thức ăn trưa hôm nay thật sự quá khinh người.

Rau quả xào héo hoặc hỏng, tất cả thịt nướng đều là mỡ, rõ ràng cá chưng nhìn trong suốt đẹp mắt nhưng vào miệng lại tanh nồng, hơn nữa giống như không thêm muối, còn có một ít thịt dê làm súp quá mặn, quả thực là nuốt không trôi.

" Đứng lên đi, chuyện này cùng ngươi không có quan hệ gì. " Ôn Hinh để đũa xuống nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

Thời điểm trong cung đã từng nghe lén vài chuyện, đều là các tú nữ nói về nữ nhân trong hậu viện của phủ Bối Lặc gia.

Trong đó nổi danh nhất đúng là Trực Quận Vương đối phúc tấn một mối tình thắm thiết, Tam gia yêu hoa trồng cây, Ngũ gia cùng phúc tấn không được nói đến, Tứ gia nơi đây rất thường xuyên được nhắc tới, chính là Lý trắc phúc tấn có công sinh dục con nối dõi.

Lúc đầu có người nói Lý thị ngang ngược càn rỡ, lúc đó chỉ cho là lời đồn đại, ngày hôm nay rốt cục có thể chứng kiến.

Dùng thức ăn khó xử người khác, chuyện như vậy mặc dù không gây chết người, nhưng lại khiến người buồn nôn.

Nguyên chủ có a mã làm quan, tuy nhiên chức quan không lớn, nhưng ngạch nương ở phía nam đặc biệt biết kinh doanh cùng có nhiều đồ cưới, hơn nữa trong kinh thành còn có thái thái thích nàng, lúc tiến cung tuyển tú liền cho nàng mang theo không ít ngân phiếu.

Người trong thiện phòng sẽ không đem bạc hướng ra bên ngoài.

Nhưng hiện tại có một vấn đề, trước tiên phải mang ngân phiếu đổi thành bạc vụn mới có thể dùng trong phủ.

" Vân Linh, các ngươi có thể tùy ý xuất phủ sao? "

" Mỗi tháng là có thể đi ra ngoài hai lần, cách cách có gì phân phó ạ? "

Ôn Hinh liền thấp giọng nói với nàng mấy câu, Vân Linh gật gật đầu: " Đổi bạc cũng không phải khó, nhưng thời điểm vào phủ người gác cổng sẽ kiểm tra, cho nên đến lúc đó sợ phải chuẩn bị ít bạc. "

Diêm Vương dễ đối phó, tiểu quỷ khó chơi, Ôn Hinh nhìn nàng nói: " Ngươi xem rồi xử lý là được. "

Cần tốn chút bạc để tiện hành sự.

Dù sao bạc trong tay nàng trước mắt vẫn đủ dùng, còn về sau.. trước mắt qua được cửa này, về sau lại suy tính.

***

" Phúc tấn, người xem chuyện thiện phòng bên kia có muốn quản một chút không? " La mama tự nhiên đã biết Lý thị động tay, nhưng không hiểu ý phúc tấn liền tới hỏi một câu.



Phúc tấn vừa từ Phật đường ra tới, thần sắc nhàn nhạt, ngồi ở trên giường gạch, đưa sách trong tay đặt trên bàn cạnh giường, rồi mới lên tiếng: " Tạm thời không cần, nhìn xem Ôn thị ứng đối như thế nào lại nói sau. "

Nàng muốn Ôn thị cùng Lý thị đấu nhau, nếu chút chuyện như vậy đã hạ gục Ôn thị, vậy cũng là người không cần nâng đỡ, không đáng để nàng hao tâm tổn trí.

La mama liền nở nụ cười: " Lão nô cũng nghĩ như vậy, nếu Ôn cách cách cứ như vậy nhẫn nhịn, về sau phúc tấn dùng nàng cần phải lưu tâm. Nếu nàng không nhẫn, chúng ta xem nàng cùng Lý thị đấu đá. "

" Chính là đạo lý này, Cảnh thị kia như thế nào? " Phúc tấn xoa xoa mi tâm, dựa vào gối mềm Thu Hương đã mang lên.

" Quả nhiên là người ổn trọng, cả ngày đóng cửa không ra, mà ngay cả người bên cạnh nàng cũng rất ít nói chuyện. " La mama đáp lời.

" Người như vậy tính tình có thể khó làm người ta phát bực, gia có thể không thích. " Phúc tấn nhẹ giọng nói: " Có chủ ý là tốt, người càng có chủ ý mới càng không tốt. "

Tứ gia của bọn họ có thể không thích người có chủ ý.

La mama cũng cười.

Ngày hôm sau, La mama liền tới hồi bẩm nha đầu trong Thính Trúc các xuất phủ.

Phúc tấn nghe vậy chẳng qua là gật đầu.

Đến ngày thứ ba, La mama mang sắc mặt cổ quái đi vào.

Phúc tấn nhìn sắc mặt của nàng, lông mày nhẹ cau lên: " Mama đây là như thế nào? "

" Phúc tấn, cái vị kia trong Thính Trúc các ..... Dùng bạc mời trù nghệ trong thiện phòng làm thức ăn. "

Phúc tấn cũng sững sờ.

Chủ tớ hai người liếc mắt nhìn nhau, thật lâu phúc tấn nhẹ giọng nói ra: " Thật sự không thể tưởng được nàng có thể nghĩ ra chủ ý như vậy. "

La mama cũng kinh ngạc, lập tức lại nói: " Dùng bạc làm thức ăn ở thiện phòng, cũng không biết Ôn cách cách có thể có bao nhiêu bạc tiêu xài. "

Người ở thiện phòng lòng tham không đáy…Thứ nhất là thức sau, sau lại xem sắc mặt lựa chọn giẫm thấp bái cao giống trong nội cung.

" Đúng vậy, không thể chống trụ được lâu. " Phúc tấn híp mắt, ngược lại không thể ngờ người trong nhà đối với Ôn cách cách thật tốt, nếu không phải bạc trong tay nhiều, cũng sẽ không đi đường này.

Lý thị đã biết, cũng không biết muốn xuất chiêu gì.

Cũng không thể ngăn cản người ở thiện phòng kiếm bạc trắng, ngăn cản tài lộ của họ dù là phúc tấn hay trắc phúc tấn cũng phải nghĩ kỹ.