Chương 6

Editor: Nhược Thủy

" Ôn cách cách bên kia có đưa tờ đơn truyền thiện tới không? " Tôn Nhất Chước nâng tẩu thuốc hít một hơi nhìn Tiền Minh hỏi.

Tiền Minh vội lắc đầu: " Không có đâu sư phụ. " Sư phụ hắn mỗi ngày đều hỏi tờ đơn gọi thức ăn của Ôn cách cách, ngẫu nhiên gặp được món ăn có hứng thú còn tự tay xuống bếp, nửa tháng qua hắn đã từ khϊếp sợ đến trở thành thói quen.

" Tại sao? " Tôn Nhất Chước hơi có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua bên ngoài.

Nhìn sư phụ khẽ chau mày, Tiền Minh không hiểu, lại hỏi: " Sư phụ, không có đưa đến thì sao, như vậy chúng ta còn bớt lo nữa nha. " Ngài nhớ kỹ như vậy thật không thích hợp....

Tôn Nhất Chước nhìn đồ đệ của mình, cười nhạo một tiếng, lập tức nói: " Được rồi, ngươi cũng mau đi chuẩn bị thức ăn, nếu bên kia đưa tờ đơn tới nhớ mang đến cho ta xem. "

Tiền Minh sảng khoái đáp ứng, hắn ngày nào cũng để cho sư phụ xem.

Chờ đến khi sư phụ chắp tay sau lưng ung dung rời đi, Tiền Minh cũng không thể hiểu rõ.

Trong Thính Trúc các, Vân Linh cũng có chút ngoài ý muốn nhìn cách cách: " Cách cách, hôm nay không gọi chút thiện sao? "

" Không cần. " Ôn Hinh vừa cười vừa nói, một chút cũng không sốt ruột:" Trì hoãn một ngày lại nói sau. "

Vân Linh không rõ ý tứ cách cách, không gọi chút thức ăn chính là phải ăn theo phần lệ, chỉ là phần lệ bị trắc phúc tấn bên kia động tay, đưa đến nơi của cách cách sao có thể cho vào miệng.

Nhìn Vân Linh lo lắng, Ôn Hinh lại giống như không nhìn thấy, chính mình vui vẻ thoải mái sửa sang y phục đi tiểu thư phòng luyện chữ.

Vân Linh nhìn bộ dáng cách cách không lo lắng, không biết vì điều gì bản thân cũng trấn định.

Ngày tiếp theo Triệu Bảo cùng Vân Tú đến dò hỏi nhìn bộ dáng Vân Linh trấn định, cũng hiểu được không phải chuyện lớn.

Thật có một loại tự tin thái quá.

Mắt thấy đã đến canh giờ dùng thiện, Vân Linh suy nghĩ lại tự bản thân đi lấy thức ăn.

Vân Tú thu thập trong phòng, không thấy bóng dáng Triệu Bảo, không biết đến chỗ nào tìm hiểu tin tức.

Vân Linh trở về vô cùng nhanh, xách trong tay hộp cơm ba tầng, trên mặt mang theo ý cười.

Chờ đến khi bày bốn món ăn một chén canh trên bàn, Vân Tú nhìn liền choáng váng.



Rõ ràng rau xào xanh mơn mởn, đùi gà hấp nấm mùi thơm nồng đậm, thịt lợn xào lăn, súp dê trong suốt khiến người nhìn cao hứng.

Thời điểm Vân Linh đi thiện phòng cố nén không thất thố, xem như giữ được thể diện của cách cách. Nhưng tại Thính Trúc các, Triệu Bảo cùng Vân Tú đều kinh hô ra tiếng, quá ngoài ý muốn.

Ôn Hinh lại nở nụ cười, một người ăn không hết, còn dư lại đều để cho ba người bưng xuống phân ra dùng.

Mặc dù nói là thức ăn dư nhưng khi nàng ăn đều có người chia thức ăn, hơn nữa thức ăn của nô tài được nấu trong nồi lớn, hương vị sao có thể ngon.

Vài món ăn của Ôn Hinh được chế biến tinh xảo, nếu nàng không thưởng cho bọn họ ăn, mấy người này sẽ không dám lén ăn, chỉ có thể mang đi đổ.

Được chủ tử thưởng thức ăn còn dư lại cũng là một loại vinh quang, kỳ thật Ôn Hinh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nàng cũng phải cố gắng thích ứng quy củ của nơi này.

Có thể cải thiện thức ăn của mọi người cũng là tốt.

Đến ngày thứ hai, Ôn Hinh lại bắt đầu gọi thức ăn, nhưng lúc này lại không đưa bạc cho thiện phòng.

Thiện phòng lại làm thức ăn.

Ngày thứ ba, vẫn như thế.

Ngày thứ như cũ.

Vì vậy, toàn bộ hậu viện đều sợ ngây người, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, tại sao lại như vậy...?

Không dùng bạc sao có thể gọi được thức ăn?

" Đi hỏi thăm một chút xem Ôn thị làm cái gì? " Phúc tấn nhìn La mama nói, lông mày cau lại.

La mama nhanh chóng đáp ứng vội rời phòng, trong lòng cũng cân nhắc Ôn cách cách thật làm người ngoài ý muốn, người trong thiện phòng cũng không dễ tiếp xúc.

Sự tình cũng phát sinh tương tự tại nơi ở của Lý thị, so với phúc tấn khí định thần nhàn, nàng ta quả thực bị chọc giận muốn điên: " Người trong thiện phòng đều choáng váng phải không, hay cũng bị Ôn thị câu hồn? "

Chu mama nghe vậy sợ tới mức mặt trắng bệch, may mắn trong phòng không có người khác liền vội vàng khuyên nhủ: " Trắc phúc tấn ngàn vạn lần không nên tức giận......"

" Sao có thể không tức giận? Đi, nói cho Trương Phúc hỏi thăm rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào! " Lý thị tức giận đến bụng có chút đau, Chu mama sợ tới mức không ngớt lời an ủi, lại nhanh chóng cho người mang đại cách cách cùng nhị a ca tới.

Nhìn thấy bọn nhỏ Lý thị đè nén lửa giận, không thể dọa đến hài tử, hỏa khí cũng chầm chậm dịu xuống.



Trong thiện phòng vội đến khí thế ngất trời, Tôn Nhất Chước đang nhíu mày nhìn tờ thiện được Ôn cách cách đưa đến.

" Ngươi đi hỏi rõ ràng, cách cách muốn ăn thịt bò làm súp cái này hay làm, chỉ là không cho dùng xương nấu thành súp loãng, lại nhất định phải dùng thịt bò xào lăn, còn muốn dùng nước rong biển để nấu đây không phải hồ đồ sao? " Tôn Nhất Chước tức giận đến đen mặt.

Tiền Minh vẻ mặt đau khổ chạy tới Thính Trúc các, giọng nói Ôn cách cách trầm ấm lời lại nhỏ nhẹ người còn rất xinh đẹp, hỏi một lần, cũng không thấy cách cách xem thường hắn chỉ là nô tài, vẫn giải thích tỉ mỉ, trước khi đi còn thưởng hắn túi tiền lớn, ra Thính Trúc các mở ra nhìn… năm lượng bạc.

Thật hào phóng.

Về thiện phòng, Tiền Minh cười tủm tỉm giải thích một lần: " Ôn cách cách nói thỉnh sư phụ chiếu vào tờ đơn làm một lần, chỉ là thịt bò nhất định phải dùng vải bông sạch sẽ hút khô máu loãng, chờ đến khi sư phụ làm ra nếm thử sẽ biết rõ có thể ăn hay không. "

Tôn Nhất Chước vừa nghe xong cũng tức đến nở nụ cười: " Từ xưa làm đều dùng xương nấu thành canh loãng, còn dựa vào tờ đơn này tạo ra súp, cứ như vậy làm ra có thể vào được miệng sao? "

Tiền Minh được chỗ tốt liền thay Ôn Hinh nói một câu: " Ôn cách cách nói đây là cách làm ở hải ngoại phía nam, người không thấy qua chưa từng nghe qua cũng có. "

Tôn Nhất Chước không tin cái này, vén tay áo tự mình ra trận.

Hắn cũng muốn nhìn làm ra được thứ gì.

Thịt bò đã hút khô máu loãng được xào dưới lửa lớn, đem nước rong biển đã chuẩn bị tốt bỏ vào trong nồi nấu lên.

Trong thiện phòng có rong biển chỉ là không thường dùng, lúc này lấy ra chiếu theo cách nói của Ôn cách cách dùng nước rửa sạch, lại dùng vải bông lau sạch sẽ, bỏ vào bát to lại thêm nước suối, che kín. Ngâm nửa canh giờ, vớt rong biển ra, trong chén chính là nước rong biển.

Cảm giác giống như một trò đùa, Tôn đầu bếp không thể nào xem trọng.

Lá dương xỉ cắt đôi, mầm đậu nành rửa sạch, hành tây cắt thành đoạn lại bổ dọc ra. Lại dùng nước ấm ngâm qua gia vị, vớt ra để ráo rước, canh thịt được nấu sôi, để rau quả hành tây đã chuẩn bị trước vào, nấu một chút, đảo đều tay điều chế nước sốt, cho chút muối tăng mùi vị. Vừa dùng dao cắt mì để vào, ngoài cửa chợt lóe bóng người, Vương Thuận Thành trong chính viện như một trận gió chạy vào.

" Có gì ăn không? Nhanh, nhanh đưa đến chính viện. "

" Ôi, cái này thật vội vàng, không biết phúc tấn muốn ăn cái gì? " Tôn Nhất Chước cười hỏi, thức ăn của chính viện hắn luôn tự mình động thủ, tự nhiên muốn hỏi một câu.

" Không phải phúc tấn, là chủ tử gia trở về. " Vương Thuận Thành nói một câu liền thấy khí nóng cuồn cuộn bóc lên trên bếp: " Là nó, trước đưa lên đi, ngươi lại chuẩn bị cái khác là được. "

" Thứ này sao có thể cho chủ tử gia ăn, ta đi chuẩn bị cái khác. " Tôn Nhất Chước không biết hương vị như thế nào, sao dám đưa lên tự đi tìm chết, tất nhiên từ chối.

Vương Thuận Thành gấp... chủ tử gia đói bụng, ngươi có thức ăn không dâng lên, ăn không ngon cũng là Tôn Nhất Chước gánh trách nhiệm, cùng hắn không có quan hệ nên vội vàng nói: " Trước đưa ta mang lên, ngươi nơi này cũng tranh thủ thời gian chuẩn bị cái khác. "

Trong lòng Tôn Nhất Chước âm thầm thăm hỏi tổ tông Vương Thuận Thành, thực sự không dám trì hoãn, vội vàng chuẩn bị một chén mì, trong lòng thấp thỏm bất an nhìn Vương Thuận Thành chạy đi như bị chó đuổi.