Editor: Mặc Nam
“Đồ vật đưa tới nàng thích chứ?” Hai người vào phòng, sau khi Tứ gia ngồi xuống liền nhìn Ôn Hinh hỏi.
Vẻ mặt nàng tươi cười, nhìn liền biết vui mừng, hắn thấy cũng thật vui vẻ.
“Chủ tử gia ban cho bất cứ thứ gì, nô tỳ đều thích.” Miệng Ôn Hinh giống như lau mật: “Đã chọn mấy cuộn vải mang đi kim chỉ phòng, lệnh các nàng tranh thủ nhanh tay, trước khi ra cửa làm thành y phục tốt nhất mặc cho gia xem.”
Nam nhân tặng nữ nhân nguyên liệu tốt, chính là hy vọng nữ nhân làm thành quần áo, sau đó lại bị hắn cởi ra.
Quả nhiên, Tứ gia nghe Ôn Hinh nói như vậy liền cười.
Thức ăn buổi tối Ôn Hinh phí tâm tư an bài, trong đó có món thịt dê nấu măng khô là hôm qua nàng lệnh cho phòng bếp bắt đầu chuẩn bị, món này tương đối tốn thời gian.
Trong miệng Tứ gia nhai một lát thịt, liền nói: “ Mùi vị món này cùng trước kia không giống nhau.”
Ôn Hinh liền đắc ý cười: “Đương nhiên rồi, đây là nô tỳ cố ý để cho Tôn Nhất Chước hôm qua liền bắt đầu chuẩn bị, vì món đồ ăn này, bận việc một ngày một đêm.”
Tứ gia liền nhướng mày nhìn nàng: “Đối với thức ăn, nàng thật ra rất có kiên nhẫn.”
“Lấy măng non thêm muối nấu chín, cho vào ít nấm tươi. Cần phải ngày đêm xem chừng, quy tắc là giữ lửa nóng không quá mạnh đến giờ sửu.” Ôn Hinh cười, nói: “ Nô tỳ cố ý nói cần phải có người luôn canh lửa, một người khó tránh khỏi ngủ gà ngủ gật, lại để cho hắn phái hai người nhìn chằm chằm.”
“Món này tên gọi là gì?”. Tứ gia đối với việc Ôn Hinh bắt bẻ đồ ăn cũng không có cách, lại chỉ vào chiếc đĩa họa cảnh ba con cá đạp nước trên bàn, bên trên đặt mấy viên màu vàng kim, chưa bao giờ gặp qua.
“Món này gọi là trân châu cuộn.” Ôn Hinh cười gắp cho Tứ gia, cố ý thay đổi đầu đũa, đặt ở bên miệng hắn, mỉm cười nhìn hắn.
Món trân châu cuộn món này ăn xong không biết tư vị, nhưng Tứ gia thật ra bị nụ cười của Ôn Hinh làm chói mắt.
Thật chưa bao giờ gặp qua người thích cười như vậy, cười còn đẹp mắt đến thế.
Một đôi mắt xinh đẹp dịu dàng như nước, giống như móc câu, câu đến nhân tâm người đều rung rộng, gan rồng tủy phượng ăn vào trong miệng cũng không có tư vị gì.
Thế cho nên hai người lên giường, màn rơi xuống, trong đầu Tứ gia hoảng hốt, vẫn nhớ đôi mắt kia của Ôn Hinh.
Đôi mắt luôn cười.
Đúng là tuổi trẻ khí thịnh, thân thể Tứ gia cứng cỏi vòng eo mạnh mẽ, lúc trên giường quả thực long tinh hổ mãnh, thân thể Ôn Hinh mới vừa thành niên cũng chỉ có thể liên tiếng xin tha, cuối cùng giọng nghẹn ngào bất tỉnh.
Ngày thứ hai mỗi người đều biết Thính Trúc Các một đêm gọi nước ba lần, ngẫm lại lúc trước Lý trắc phúc tấn thịnh sủng cũng chỉ như thế.
Điều đó không cần nhắc đến, liên tiếp năm sáu ngày Tứ gia ngủ lại Thính Trúc Các, càng làm mọi người ngửi được hương vị không giống nhau.
Không nghĩ tới Ôn cách cách thật sự muốn vực dậy.
Mấu chốt lúc Tứ gia ngủ lại, chính là sau khi Ôn cách cách ở chính viện bị phạt.
Tuy rằng Tứ gia vẫn chưa nói xử trí người phạt Ôn cách cách, chỉ là liên tiếp ngủ lại, mọi người dù trì độn cũng nhận thấy được Tứ gia đối với phúc tấn ẩn ẩn (mơ hồ) có bất mãn.
Ngay lúc hậu viện ẩn ẩn bất an, hoàng thượng hạ chỉ ra kinh tây tuần.
Trước khi đi một ngày, phúc tấn ở chính viện cố ý muốn nhìn thấy Cảnh thị cùng Ôn thị.
Vừa khéo hai người đồng thời gặp mặt ở cửa chính viện, Cảnh thị nhìn thấy Ôn cách cách khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, đang nghĩ có cần tiến lên chủ động bắt chuyện hay không, lại thấy Ôn cách cách nhìn nàng cười lạnh một tiếng, nắm khăn liền vào cửa.
Cảnh thị tức giận mặt đều đen, nhưng cũng không có biện pháp nào, chỉ phải nhấc chân đi theo vào.
Vào chính viện, Ôn Hinh không nghĩ tới Lý thị cư nhiên cũng ở nơi này, trong lòng lắp bắp kinh hãi, trên mặt lại như cũ cung kính thỉnh an phúc tấn , lại hành lễ với Lý thị.
Phúc tấn cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Ôn thị một cái.
Ôn Hinh giống như là không thấy được ánh mắt phúc tấn ngoài ý muốn, cười khanh khách ngồi xuống.
Ngón tay phúc tấn mơn trớn tràng hạt trên cổ tay, liền nghe Lý thị mở miệng nói: “Nhìn Ôn cách cách sắc mặt không tồi, nghĩ đến nhiều ngày qua cuộc sống thật thoải mái.”
Thân là trắc phúc tấn nói như vậy có chút tuỳ tiện, Ôn Hinh thật đúng là… Ngoài ý muốn, nàng liền cười nhìn Lý thị: “Lý trắc phúc tấn nói không sai.”
Lý thị:…
Vốn định chọn chuyện này làm khó dễ, kết quả Ôn thị không mắc lừa, Lý thị cười lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi.
Phúc tấn răn dạy Ôn Hinh cùng Cảnh thị vài câu, lệnh các nàng trên đường đi tây tuần phụng dưỡng Tứ gia cho tốt, luôn tuân theo bổn phận, không thể tùy ý làm bậy, vân vân.
Ôn Hinh nghe phúc tấn còn nhắc nhở nàng, xem ra phúc tấn một chút cũng không cảm thấy làm sai, diễn xuất của Tứ gia mấy ngày nay thật sự phải chê cười.
Nếu Tứ gia biết, dù tính tình gia miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, chỉ sợ cũng phải ghi cho phúc tấn một khoản nợ.
Hiện tại địa vị của nàng không cao, phúc tấn nói nàng chỉ có thể nghe.
Nhưng khoản nợ này nàng nhớ kỹ.
Từ chính viện đi ra, Lý thị xoay người lại nhìn Ôn Hinh cười nhạo một tiếng: “Có một số người chớ nên đắc ý khinh thường ngạo mạn, không hiểu được nặng nhẹ, phân không rõ nam bắc.”
Ôn Hinh chỉ có thể bóp mũi nhận phúc tấn răn dạy, nhưng đối với Lý thị nàng vẫn có chút nắm chắc.
Nhìn Cảnh thị bên cạnh vẫn chưa rời đi, rõ ràng muốn xem náo nhiệt, trong lòng Ôn Hinh khinh bỉ, liền nói: “Trắc phúc tấn nói phải, trắc phúc tấn tuân theo quy củ, người trong phủ đều nhìn thấy.”
Tuân theo quy củ?
Ai không biết Lý trắc phúc tấn là người không quy củ nhất, mấy năm nay không biết phúc tấn nơi đó bị nàng cướp đi Tứ gia không ít lần.
Nếu bàn về kiêu ngạo bá đạo, Lý thị nhận thứ hai, ai dám nhận thứ nhất?
Lý thị tức khắc nổi giận: “Ôn thị, ngươi lớn mật!”
Ôn Hinh ra vẻ khó hiểu: “Nô tỳ không rõ ý trắc phúc tấn, chẳng lẽ nô tỳ nói sai, trắc phúc tấn không tuân theo…”
Sau khi Ôn Hinh nói liền dùng tay che kín miệng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lý thị.
Bộ dáng kia tựa hồ đang nói, bản thân Lý trắc phúc tấn nói chính mình không tuân theo quy củ!
“Ôn cách cách chớ có lời lẽ làm càn nói năng lẫn lộn, Lý trắc phúc tấn vì chủ tử gia dưỡng dục con nối dõi, công lao sâu nặng, dù là phúc tấn cũng đối đãi thân cận với trắc phúc tấn.”
Ôn Hinh cảm thấy ngoài ý muốn nhìn Cảnh thị vì Lý thị bênh vực lẽ phải, có khi nào Cảnh thị cùng Lý thị là một phe không?
“Ta tự nhiên không thể so sánh cùng Cảnh cách cách, nhắc đến lời lẽ càn rỡ nói năng lẫn lộn, thật sự trăm triệu người cũng không đuổi kịp ngươi.”
Cảnh thị nghe vậy sắc mặt không khỏi đỏ lên, đây là Ôn cách cách châm chọc nàng lúc trước đi chính viện miệng lưỡi cáo trạng, nàng đuối lý.
Ôn Hinh không muốn cùng bọn họ cãi nhau, lúc này Lý thị dù bực bội cũng không dám phạt nàng, ngày mai nàng phải đi theo Tứ gia ra cửa.
Quả nhiên, Ôn Hinh cáo lui, Lý thị cũng không dám cứng rắn ngăn cản, mạnh miệng châm chọc vài câu liền thôi.
Ôn Hinh xem như bị chó cắn một cái, chẳng lẽ chính mình nên cắn trở lại?
Ôn Hinh rời đi, Lý thị tức giận sắc mặt màu đen, trừng mắt nhìn Cảnh thị một cái: “Ngươi đã nhìn thấy, gặp nàng như vậy nếu ngươi lại không chuẩn bị tinh thần, hậu viện này không có nơi ngươi dừng chân. Lời ta đã nói lần trước, ngươi ngẫm lại đi.”
Cảnh thị khom người tiễn Lý thị đi, chính mình vịn tay nha đầu trở về, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra.
Chuyện Lý trắc phúc tấn muốn nàng làm, nàng… Không dám đồng ý!
Chỉ là nhìn Ôn cách cách khí phách hăng hái, nàng ta bộ dáng tự tin mười phần trong lòng nàng lại bực lại giận.
Dù sao cũng muốn thử một lần, ít nhất phải có hài tử bên cạnh không phải sao?
Hậu viện này không có hài tử, liền sẽ giống như Tống cách cách, nàng không cam lòng.
Buổi tối trước khi lên đường, Tứ gia cần phải đi chính viện ngủ lại, kết quả Tứ gia không đi chính viện, nhưng cũng không đi sân người khác, một mình nghỉ đêm tại tiền viện.
Sau khi Ôn Hinh biết cũng chỉ thản nhiên mỉm cười, Tứ gia đây là cho phúc tấn một cái tát, lại cho vườn táo ngọt.
Hắn có thể để đánh mặt mũi phúc tấn, cũng có thể bù đắp thêm cho nàng, nói đến cùng Tứ gia vẫn nhớ tình cảm nhiều năm làm phu thê.
Trước khi đi ngủ, Ôn Hinh nghĩ, không nghĩ tới trong lịch sử Ung Chính đối với hậu trạch, kỳ thật cũng là người trọng tình nghĩa.
Nếu hắn là người bạc tình bạc nghĩa, trong lòng Ôn Hinh sẽ thật sự khϊếp sợ.
Không sợ nam nhân đa tình, liền sợ nam nhân tuyệt tình.
Ngày hôm sau giờ Sửu (một giờ sáng) nhị khắc (30 phút) Ôn Hinh đã bị đánh thức, Thính Trúc Các bắt đầu sáng đèn, lần này đi theo Ôn Hinh ra ngoài chính là Vân Linh cùng Triệu Bảo, Vân Tú lưu lại trông nhà, có Tứ gia đưa tới mấy người nô bộc sai sử ngẫm lại cũng không cần lưu người ở lại.
Nhưng người đưa tới không được ngày, Ôn Hinh thật sự không dám yên tâm, Vân Tú lưu lại cũng không ủy khuất, nàng cùng Vân Linh thương lượng xong, lần sau ra cửa liền đổi cho nàng đi.
Khi Ôn Hinh biết chuyện cũng chỉ cười, hai người có thương lượng khá tốt.
Triệu Bảo đi theo là không thể thiếu, khiến tiểu tử này đắc ý, không thể thiếu hắn đó chính là được chủ tử xem trọng.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh chân chính ở Thanh triều xa nhà, nguyên chủ từ phương nam đi đến phương bắc tuyển tú, cùng nàng không quan hệ.
Nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cư nhiên muốn khởi hành sớm như vậy!
Lúc này mới gần hai giờ sáng, quá phát rồ.
Mí mắt trực tiếp đánh nhau, Vân Linh vừa thấy không ổn, vắt khăn thấm nước lạnh liền lau trên mặt Ôn Hinh một lần.
Ôn Hinh nháy mắt liền thanh tỉnh, đôi mắt nhìn Vân Linh ủy khuất cực kỳ.
“Cách cách, hôm nay cũng không phải ngày bình thường, ngài liền chịu đựng đi, trong chốc lát còn phải đi chính viện cáo biệt, tinh thần nên tỉnh táo.” Vân Linh cũng không có biện pháp, cách cách tham ngủ, bình thường các nàng cũng không thúc giục nhưng hôm nay thật sự không được.
Vân Tú ở một bên trộm khen Vân Linh, nàng không có lá gan dám chườm khăn lạnh trên mặt cách cách.
Ôn Hinh còn có thể làm sao bây giờ?
Trong ngoài phòng bận việc, Triệu Bảo đến mang theo người trước tiên đem hòm trang đưa ra bên ngoài đặt lên trên xe ngựa, còn phải đăng ký tạo sách, ký tên ấn dấu tay, miễn cho người nào không có mắt dọn (chuyển) sai.
Rốt cuộc dọc theo đường đi có rương đồ của chủ tử gia, còn có Cảnh cách cách!
Vân Linh Vân Tú vội vàng hầu hạ cách cách thay quần áo trang điểm, xong quy trình đã sắp bốn giờ.
Ôn Hinh chỉ cảm thấy da đầu thắt chặt lại, không thể so với thời điểm trong phủ, còn nhẹ nhàng hơn một chút.
Dựa theo cách Vân Linh nói, ở bên ngoài chính là thể diện của Tứ gia, tuyệt đối không thể ném mặt Tứ gia!
Ôn Hinh nước mắt chảy dài, nàng cả ngày ngồi trong xe ngựa, có thể gặp người nào?
“Cách cách cố gắng nhịn một chút, chờ đến chính viện, nếu bị phúc tấn phát hiện phong thái trên người cách cách không ổn, lại bị Cảnh cách cách đè xuống, đó chính là muốn mệnh người.” Vân Tú thông minh, nhìn ra cách cách ủy khuất, lập tức liền đề ra phúc tấn cùng Cảnh thị.
Ôn Hinh nghe xong lời này tức khắc cảm thấy có đạo lý, phúc tấn cũng liền thôi, nhưng tuyệt đối không thể bị Cảnh thị đè xuống!
Hiện tại địa vị của nàng kém phúc tấn quá xa, hoàn toàn không phải một cấp bậc, nhưng Cảnh thị luôn là người lén lút làm chuyện ghê tởm.
Khẩu khí tuyệt đối không thể thua!
Nhìn cách cách vực dậy tinh thần, Vân Linh trộm thở phào nhẹ nhõm, đối với Vân Tú cười cười, không nghĩ tới nàng khéo léo thông minh như vậy.
Thức ăn sáng cũng ủy khuất, không thể ăn canh, tất cả đềulâf cháo cùng bánh nướng, bánh chỉ nhai rồi nuốt xuống.
Vân Linh nói đây là Triệu Bảo tốn số tiền lớn, vụиɠ ŧяộʍ hỏi được từ người trong Đông viện.
Nếu uống canh nhiều, vạn nhất trên đường muốn đi nhà xí, vậy phải làm sao bây giờ?
Ôn Hinh còn có thể nói cái gì?
Ra cửa một chuyến cũng quá cực khổ.
Nhìn lập tức đến giờ Mẹo (năm giờ sáng), Vân Linh cùng Triệu Bảo liền đỡ Ôn Hinh đi tới chính viện.
Vân Tú mang theo bốn người hầu, cung tiễn cách cách rời đi, đến khi không nhìn thấy thân ảnh cách cách liền lưu loát đóng cửa lớn Thính Trúc Các.
Chính viện cũng đèn đuốc sáng trưng, thời điểm Ôn Hinh đến không nghĩ tới Lý thị đã sớm mang theo nữ nhi cùng nhi tử tới, đại cách cách thật ra tinh thần nhìn tạm được, nhị a ca lại ở trong lòng ngực bà vυ" ngủ gà ngủ gật, rốt cuộc tuổi còn nhỏ.
Cảnh cách cách liền ngồi dưới tay Lý thị, nhìn Ôn Hinh đi vào, nhìn nàng xiêm y cùng trang sức cũng bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Hinh hướng Lý thị hành lễ, lại chào hỏi người gỗ Tống cách cách, cũng không phản ứng Cảnh thị liền trực tiếp ngồi xuống.
Cảnh thị:…
Nàng cũng không nghĩ tới Ôn Hinh liền thật sự dẫm mặt nàng như vậy!
Ôn Hinh lại nghĩ phúc tấn nàng không thể đắc tội, Lý thị nàng còn chưa thể cứng đối cứng, Tống cách cách cùng nàng không ân oán, Cảnh thị còn chưa thị tẩm liền dám sau lưng tính kế nàng, nếu nàng không làm chút gì, mỗi người đều cho rằng nàng dễ khi dễ.
Thiện lương rộng lượng, khoan hậu nhân từ đều là thanh danh của phúc tấn, nàng liền làm sủng thϊếp ngạo kiều kiên cường không chịu thua thiệt là được.
Nàng lại không phải Lý thị, có tự tin chống cự cùng phúc tấn.
“Ôn cách cách phô trương thật lớn, người nơi này đều chờ ngươi.” Lý thị nhìn Ôn Hinh liền nhịn không được muốn đâm nàng một cái, nhìn nàng ta liền chướng mắt.
Ôn Hinh ưu nhã đoan trang cười, nhìn Lý thị thấy nàng cười tức giận đỉnh đầu bốc khói, lúc này mới từ từ nói: “Trắc phúc tấn nố lời này nô tỳ cũng không dám tiếp nhận, hôm qua phúc tấn truyền lời nói giờ Mẹo tiến đến chính viện, hiện tại canh giờ vừa vặn đến giờ Mẹo.”
Ôn Hinh nói lời này đơn giản trực tiếp, ta chính là phụng mệnh phúc tấn giờ Mẹo đến, cùng Lý thị ngươi có quan hệ gì?
Lý thị sắc mặt xanh mét, đang muốn mở miệng, đại cách cách bên cạnh liền đi tới dựa vào Lý thị: “Ngạch nương, khát nước.”
Lý thị nào có tâm trí khó dễ Ôn Hinh, liền chính mình bưng lên chung trà cho nữ nhi uống nước, nước trà trong chung tỏa hơi nóng, Lý thị nhẹ nhàng thổi, lúc này mới bưng cho nữ nhi.
Ôn Hinh ở một bên nhìn Lý thị, có thể nhìn ra được nàng ta đối với hài tử thật sự đau lòng cùng yêu quý.
Lời vừa đến miệng, lại lặng lẽ nuốt xuống.
Ngay lúc này phúc tấn vịn tay La ma ma ra tới, mọi người đứng dậy thỉnh an.
“Đều ngồi đi.” Sau khi phúc tấn ngồi xuống, nhìn Cảnh thị cùng Ôn Hinh trên mặt mang theo tươi cười:“ Dọc theo đường đi hai người các muội phải phụng dưỡng chủ tử gia cho tốt, luôn an phận thủ thường, không thể ở bên ngoài gây chuyện sinh sự từ việc không quan trọng, ném mất thể diện chủ tử gia.”
Ôn Hinh cùng Cảnh thị đứng dậy nghe răng dạy, lần này đi ra ngoài còn có gia quyến Trực Quận vương phủ, Tam gia cùng Bát gia, nên phúc tấn nói lời này cũng theo lẽ phải.
“Chủ tử gia giờ Dần (ba giờ sáng) liền vào cung theo ngự giá ra khỏi thành, Ôn thị cùng Cảnh thị ngồi xe ngựa trong phủ ra khỏi thành hội hợp cùng gia…”
Ôn Hinh sửng sốt, hóa ra Tứ gia đã sớm tiến cung, nhìn Cảnh thị cũng ngoài ý muốn liền biết nàng ta cũng vừa biết.
Lại nghe phúc tấn an bài hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa đi ra ngoài, trong lòng Ôn Hinh tự nhiên không vui, xe ngựa nhỏ như vậy liền ngồi hai người, còn có nha đầu hầu hạ, thật sự chen chúc ngột ngạt.
Hơn nữa nàng cùng Cảnh thị không thân, nếu dọc theo đường đi ngồi chung một chiếc xe, cũng không phải sẽ buồn bực chết sao?
Nàng cũng biết, xe ngựa trong phủ đi theo đều có định số (số lượng nhất định), nhưng phúc tấn chưa chắc không thể bớt ra một chiếc xe, nhưng rõ ràng phúc tấn cố ý an bài hai người đồng hành.
Ôn Hinh biết, phúc tấn muốn đánh chủ ý để Cảnh thị bên cạnh nàng, muốn phân chia sủng ái của nàng.
Không có gì ghê tởm hơn điều này.