Chương 31

Editor: Mặc Nam

Trong thư phòng Tứ gia đang cau mày nhìn văn thư trong tay, ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Tô Bồi Thịnh cong eo đi vào, không dám quấy rầy thanh tịnh của chủ tử gia, liền đứng một bên lẳng lặng chờ.

Tứ gia xem xong một tờ, mí mắt cũng không nâng, mở miệng nói: “Chuyện gì?”

" Bẩm chủ tử gia, Thính Trúc Các Ôn cách cách muốn cầu kiến gia.” Vốn dĩ Tô Bồi Thịnh không muốn nhắc đến, hắn biết chủ tử gia đã nhiều ngày phiền lòng vì chuyện tây tuần, nhưng vị ở Thính Trúc Các gần đây được Tứ gia để trong lòng, cũng không dám giấu diếm.

Ôn thị?

Tứ gia vốn định nói không gặp, lại nghĩ tới tính tình nàng cũng không phải người không có việc gì sẽ đi đến tiền viện, dừng một chút, liền nói: " Cho nàng đến đây đi.”

Trong lòng Tô Bồi Thịnh nghĩ quả nhiên như thế, may mắn hắn không tự chủ trương: “Dạ.”

Thời điểm Ôn Hinh biết được Tứ gia cho nàng đi thư phòng, nàng đã ở cửa viện đợi một hồi, lúc này tâm tình cũng bình phục rất nhiều, không còn phẫn nộ bực bội như trước.

Có một số việc hấp tấp không được, nàng tự nhủ với chính mình phải trầm tĩnh.

Tô Bồi Thịnh tự mình tới đón nàng, Ôn Hinh cười đi theo hắn vào thư phòng, dọc theo đường đi một câu cũng chưa hỏi.

Chờ đến khi Ôn Hinh vào phòng, Tô Bồi Thịnh đứng ngoài cửa suy nghĩ nửa ngày, cười hắc hắc, Ôn cách cách thật là người có ý tứ.

Tuổi trẻ như vậy nhưng lại trầm ổn.

Hắn nhớ rõ năm đó Lý trắc phúc tấn đến đây, không thiếu trong ngoài lén lút hỏi thăm hắn việc của chủ tử gia.

Ôn Hinh vào thư phòng, cười khanh khách hướng Tứ gia hành lễ.

Tứ gia vẫy vẫy tay: “Đứng lên đi.” Buông bút ngẩng đầu nhìn nàng, ngược lại sửng sốt.

Hoa màu tím nhạt điểm khắp trên trang phục nữ tử Mãn Thanh, một đôi trâm hồ điệp khảm ngọc, bàn tay nhỏ trắng thon nhẹ nắm khăn lụa, mặt mày doanh doanh mỉm cười, hắn nhìn nàng một bụng phiền muộn chậm rãi tan vài phần.

Đồ vật của Ôn thị tự nhiên không tính là tốt, dù sao cũng chỉ là cách cách, nhưng mỗi lần nàng đều có thể đem chính mình thu thập thoả đáng, làm hắn nhìn liền vui vẻ.

Nghĩ đến đây, thần sắc trên mặt càng thêm ôn hòa vài phần: “Sao bỗng nhiên nhớ tới gia, có việc gì chăng?”

Ôn Hinh liền đi qua, nhưng chưa tới trước bàn, cũng không xem văn thư bên trên, chỉ nói: “Cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là nghĩ ra món ăn ngon, muốn mang cho gia nếm thử.”

Tứ gia liền nhìn tay nàng trống trơn, nói mang cho hắn món ăn, vậy món ăn đâu?

Ôn Hinh nhìn bộ dáng Tứ gia, mím môi cười khẽ, phảng phất như tiếng chuông bạc lắc nhẹ: “Thiện phòng còn chưa làm xong, nô tỳ chờ không kịp liền tới trước.”

Chờ không kịp……

Ôn thị gấp như vậy muốn gặp hắn?

Trong lòng Tứ gia dâng lên từng đợt đắc ý, trên mặt lại giả nghiêm khắc: “Càng thêm không có quy củ.”

Trong lòng Ôn Hinh cười lạnh một tiếng, nghẹn chết ngươi kẻ khó tính, ngoài miệng lại lẩm bẩm nói: “ Cũng không có người ngoài ở đây.”

Tứ gia:…

“Làm món ăn gì?”

“Hạch đào tô (bánh bột trái đào), thứ này mềm xốp gồm nhiều mặt, sắc hương vị đều đầy đủ, biết gia không thích ăn ngọt, nô tỳ bảo Tôn Nhất Chước giảm lượng đường.”

Tứ gia liền nói: “Nàng lại lăn lộn Tôn Nhất Chước?”

“ Sao lại gọi là lăn lộn (giày vò)?”. Ôn Hinh không vui, nói: “ Nô tỳ là đang kích phát tiềm năng của hắn, giúp hắn làm ra thức ăn càng tốt, đây là phúc phận của hắn đấy.”

Chỉ có mỗi nàng ngụy biện, chuyện gì khi đến trong miệng nàng đều trở nên đúng lý hợp tình, là lẽ đương nhiên.

Tuy như vậy nhưng Tứ gia lại nghĩ tới thời điểm ban đêm hai người ở màn hồ nháo, cũng xem là người gian xảo, lúc hắn tiến hậu viện nữ nhân nào không mong hắn tới.

Cố tình nàng nóng tính gian xảo, nhưng hắn liền thích bộ dáng nàng làm nũng, nhìn chung mỗi lần đều sẽ nhượng bộ vài phần.

Nghĩ đến đây, Tứ gia dường như nhận thấy được điều gì, liền cẩn thận quan sát sắc mặt Ôn Hinh, liền phát hiện nàng tuy rằng đang cười, nhưng thần sắc luôn có chút buồn bực không vui.

Ôn Hinh hiển nhiên không muốn nói, Tứ gia liền ghi tạc trong lòng.

Tay nghề Tôn Nhất Chước làm điểm tâm không tồi, vừa vào miệng vị ngọt không dứt, quả nhiên theo lời Ôn Hinh giảm lượng đường, hắn ăn vừa vặn tốt.

Trong lòng Tứ gia ngẩn ra, hắn ở hậu viện ăn qua không biết bao nhiêu thức ăn, liền tính là phúc tấn cũng sẽ không nghĩ đến trường hợp không hợp khẩu vị của hắn, hoặc lo nghĩ cân nhắc phối nguyên liệu điểm tâm.

Lý thị theo hắn nhiều năm như vậy, sinh hài tử nhiều, người lại lớn lên xinh đẹp, hắn cũng sủng nhiều vài phần, nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc nhỏ này.

Lúc này Ôn thị vào phủ mới bao lâu, hắn cùng nàng cũng không ăn được vài bữa cơm, nhưng nàng lại âm thầm quan sát yêu thích của chính mình.

Tuy rằng nhìn trộm ẩm thực không hợp quy củ, nhưng …… Được người để trong lòng như vậy, nhiều năm qua chưa từng có.

Đức phi là ngạch nương thân sinh hắn, nhưng hắn vừa sinh ra đã bị ôm đi Thừa Càn Cung nuôi dưỡng dưới gối Quý phi.

Đức phi vì tránh hiềm nghi, trước nay nhìn thấy hắn đều xem như không thấy.

Ngạch nương ở Thừa Càn Cung đối đãi hắn thật sự tốt, nhưng tâm tư nàng càng đặt nhiều hơn ở nơi của Hoàng Thượng, phần lớn thời gian bồi hắn đều là bà vυ" (nãi nương) cùng tiểu thái giám.

Nghĩ một hồi, thật ra còn có một người hao hết tâm tư đối tốt với hắn.

Hai người ăn hết điểm tâm, Ôn Hinh liền đứng dậy cáo lui, trước khi đi còn thừa dịp kéo tay áo hắn làm nũng: “ Buổi tối gia đến nhìn nô tỳ không?”

Lần trước Ôn Hinh cũng ở thư phòng bồi hắn ban ngày, lúc này lại ăn xong liền đi.

Hiển nhiên là trong lòng có việc.



Tứ gia liền véo nhẹ mặt nàng một chút, da thịt non mềm dưới ngón tay hắn nhẹ rung, mang theo kiều mị của nữ tử tuổi trẻ: “Lớn mật, gia đi nơi nào là điều nàng có thể hỏi sao?”

Ôn Hinh liền nói: “Sao không được, gia vừa ăn điểm tâm nô tỳ chuẩn bị.”

Tứ gia bị chọc cười, vội vàng đuổi người đi, hắn thật sự có nhiều việc.

Ôn Hinh cười ra tiền viện.

Chờ đến lúc Ôn Hinh vừa đi, sau khi Tứ gia ngồi xuống, suy nghĩ một chút: “Tô Bồi Thịnh.”

Tô Bồi Thịnh vội vàng tiến vào: “Chủ tử gia.”

“Đi xem hôm nay hậu viện xảy ra chuyện gì?”

Tô Bồi Thịnh sửng sốt, hậu viện đã xảy ra chuyện?

Không nghe nói .

Nhưng một chút cũng không dám trì hoãn, vội đáp liền nhanh chân rời đi.

Động tác Tô Bồi Thịnh thực mau, không quá một chén trà nhỏ liền đem sự tình hỏi thăm rõ ràng.

Sau khi Tứ gia nghe xong, trên mặt đen kịt như cũ làm người nhìn không ra manh mối.

Trong lòng Tô Bồi Thịnh nói thầm một tiếng, cũng không dám mở miệng.

Hắn thật không nghĩ tới, phúc tấn cư nhiên vì Cảnh cách cách nói mấy câu, liền đem Ôn cách cách phạt.

Cách cách phải đi theo gia ra cửa, mở miệng liền xử phạt, còn không phải đem mặt Ôn cách cách dẫm trên mặt đất.

Khó trách Ôn cách cách muốn tới gặp gia.

Chỉ là cũng không nghe Ôn cách cách cáo trạng, tặng mâm điểm tâm, ăn xong liền đi.

Kết quả chủ tử gia lệnh hắn đi tra xét.

Chủ tử gia làm thế nào nhìn ra Ôn cách cách bị phạt?

Chuyện này không dễ xử trí, phúc tấn phạt Ôn cách cách cũng không thể nói phúc tấn làm sai.

Ôn cách cách bị phạt, là nàng làm mất thể thống quy củ, đây cũng đúng.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là trong lòng chủ tử gia nghĩ như thế nào.

Thể diện của Phúc tấn, Ôn cách cách bị ủy khuất.

Hắn đều cảm thấy khó xử.

Tô Bồi Thịnh thật cẩn thận đánh giá sắc mặt chủ tử gia, trong lòng thấp thỏm bất an.

Ôn cách cách cũng là người thích gây thị phi, một chút ủy khuất như vậy đều chịu không nổi, nữ nhân hậu viện có ai không chịu ủy khuất?

Liền tính là phúc tấn, cũng không phải không bị ủy khuất.

Tâm tư chủ tử gia hắn không dám đoán, đứng ở trong phòng chờ, chỉ cảm thấy phía sau lưng đều rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tứ gia tâm phiền ý loạn, Cảnh thị không an phận, phúc tấn mượn cơ hội chèn ép, đều làm trong lòng hắn không thoải mái.

Nếu thật sự nói tới, là hắn cho phép Ôn thị đi dạo, truy cứu nguyên nhân, có phải hắn cũng có sai hay không?

Hơn nữa dù không nghĩ, hắn cũng có thể rõ ràng, lần trước Tết Trung Thu phúc tấn đẩy hắn đi Thính Trúc Các ngủ lại, kỳ thật trong lòng chưa chắc đã vui.

Cho nên lúc này Ôn thị xui xẻo cũng không hẳn chỉ vì Cảnh thị cáo trạng.

Càng nhiều hơn chính là phúc tấn tạo áp lực cho Ôn thị.

Một người (phúc tấn) chơi cân bằng thật tốt

Ôn Hinh sau khi từ tiền viện trở về, cẩn thận nghĩ nghĩ, hẳn là không có gì sai lầm.

Tứ gia trời sinh tính đa nghi, nếu nàng chính miệng tố cáo Cảnh thị, khó tránh khỏi lộ ra kém cỏi.

Huống chi việc này còn liên quan đến phúc tấn, phúc tấn cùng Tứ gia làm phu thê nhiều năm, chỉ xem hiện tại Tứ gia đối với phúc tấn tôn trọng cùng giữ thể diện, liền biết vị trí chính thê này ổn định vững chắc.

Nàng một cái trứng gà, cũng không dám đi đυ.ng vào tản đá.

Luôn có việc phải từ từ tới, nếu qua 5 năm 10 năm thời gian, nàng ở bên cạnh Tứ gia cũng có trọng lượng, khi đó mới là lúc chân chính đọ sức.

Nàng mới vừa thay đổi xiêm y, còn chưa ngồi xuống uống một ngụm trà, Tô Bồi Thịnh tiền viện tự mình mang một nhóm tiểu thái giám tới.

“Thỉnh an cách cách, đây đều là chủ tử gia lệnh nô tài đưa tới.” Trên mặt Tô Bồi Thịnh có thể cười ra một đóa hoa.

Ôn Hinh thật sự có chút ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy trước mắt ánh lên từng đợt kim quang.

Trừ bỏ một dãy tơ lụa màu đỏ rực được mười mấy tiểu thái giám nâng trong tay, trên khay còn bày ba bốn bộ trang sức vàng khảm đá quý, dưới ánh mặt trời loá mắt rực rỡ.

“Đa tạ chủ tử gia ban thưởng.” Ôn Hinh liền biết đây là Tứ gia bồi thường, trong lòng đáng tiếc.

Nếu Tứ gia bồi thường cho nàng, thì sẽ không làm gì phúc tấn cùng Cảnh thị.

Ngẫm lại cũng đúng, phúc tấn dù sao cũng là chính thê thể diện quan trọng nhất, Cảnh thị còn phải đi theo tây tuần, ngay lúc này phạt nàng người mất mặt vẫn là Tứ gia.

Tứ gia sợ nàng không tức giận không vui, lúc này mới cho nàng nhiều thứ tốt như vậy.

Đúng lúc này, Tô Bồi Thịnh cười tủm tỉm tiến lên một bước, chỉ vào mấy nô tỳ cùng tiểu thái giám phía sau: “Đây là chủ tử gia ban cho cách cách thêm người sai sử, người nào làm tốt liền lưu lại, nếu không hài lòng nô tài lại đưa người đến đổi cho ngài.”



Vài người phía sau vừa nghe lời này mặt mũi trắng bệch, sợ tới mức thở mạnh cũng không dám thở.

Phần vị cách cách nàng biết, nơi này của nàng chỉ có ba người hầu hạ, cùng Cảnh thị giống nhau, nhưng trong viện Tống cách cách lại có sáu bảy người.

Nhưng nàng sao có thể so cùng Tống cách cách?

Tống cách cách là nữ nhân đầu tiên của Tứ gia, hơn nữa từng có hài tử, tuy rằng không sinh ra nhưng cũng đã từng hoài thai.

Nàng chỉ là một cách cách mới vừa vào phủ không bao lâu, chưa lập được công lao.

Tứ gia đây là giành vinh quang cho nàng.

Phần nhân tình này cũng đủ để đền bù lúc trước không thể xử phạt Cảnh thị.

“Đa tạ chủ tử gia.” Ôn Hinh trịnh trọng hướng tiền viện thư phòng hành lễ.

Tô Bồi Thịnh đáp lời cẩn thận: “Cách cách nếu không có phân phó khác nô tài liền quay về bẩm báo chủ tử gia.”

“Làm phiền Tô công công.” Ôn Hinh đối với hắn cười.

Nàng cũng không dám tùy tiện đưa túi tiền cho Tô Bồi Thịnh, đây là người bên cạnh Tứ gia, nếu bị người biết chính là chuyện lớn.

Trong viện nhiều thêm vài người, Triệu Bảo tới liền có việc làm, cho bọn họ dập đầu với cách cách, lập tức dẫn đi phân việc, dạy dỗ, nô tài tuổi không lớn cần chậm rãi chỉ bảo quy củ.

Vân Linh Vân Tú vội vàng đem danh sách Tứ gia ban thưởng ghi vào sổ, Ôn Hinh ngồi trên giường, thời gian trôi qua chậm rãi nhắm mắt ngủ.

Tứ gia còn biết cách dỗ nữ nhân.

Ít nhất nàng hiện tại rất vui vẻ.

Trong phủ lớn như vậy, nhưng có chút gió thổi cỏ lay huyên náo mọi người đều biết, càng đừng nói phúc tấn phạt Ôn Hinh vẫn chưa che lấp.

Rồi sau đó Tứ gia gióng trống khua chiêng cho người ban thưởng, không đến trời tối đều truyền khắp phủ.

Cảnh thị mặt trắng bệch ngồi trong phòng, khăn trong tay sớm đã niết không còn hình dạng.

Nàng thật sự không nghĩ tới, chủ tử gia… Cư nhiên sẽ giành vinh quang cho Ôn thị như vậy!

Thưởng Ôn thị, không chỉ đánh mặt nàng, làm cho nàng xem, cảnh cáo nàng, người phạt chính là phúc tấn!

Tứ gia tuy rằng vẫn chưa nói gì, nhưng hành động này chính là bất mãn đối với phúc tấn.

Cảnh thị thật sự như đứng đống lửa ngồi đống than, nàng thật ra không sợ Ôn Hinh hận nàng, nàng liền sợ phúc tấn vì vậy giận chó đánh mèo với nàng.

Muốn đi chính viện thỉnh tội, lại không dám đi.

Trong lúc nhất thời như lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Không nghĩ tới vừa qua một thời ngắn, chủ tử gia liền đem Ôn thị thật sự để trong lòng.

Cảnh thị làm chính mình bình tĩnh lại, chậm rãi yên lặng suy tính, nói với bản thân, sốt ruột nhất không phải nàng, hẳn là Lý thị!

Rốt cuộc Ôn thị được sủng ái, người thứ nhất bị tổn thương chính là Lý thị.

Nàng liền an ổn vững vàng, xem Lý thị thu thập Ôn thị như thế nào liền tốt.

Nàng nghĩ không sai, Lý thị lúc này ở Đông viện nghe xong Trương Phúc bẩm báo, dưới sự giận dữ đập vỡ nguyên bộ năm chung trà nhỏ trên bàn.

Trương Phúc nhìn tâm trí chấn động, vội vàng ở một bên khuyên nhủ: “Trắc phúc tấn nên cao hứng mới đúng, rốt cuộc lúc này chủ tử gia cũng xem như đánh mặt phúc tấn. Ôn cách cách là thứ gì, chủ tử gia cũng chỉ hiếm lạ mấy ngày, chờ đến ngày chủ tử sinh, Ôn thị còn làm được gì?”

Lý thị hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói cũng có đạo lý, ta hiện tại chỉ là người có thai không thể thị tẩm, lúc này mới để Ôn thị chiếm tiện nghi.”

“Đúng là đạo lý này, vị kia ở chính viện mới quan trọng nhất, lần này Cảnh cách cách cùng Ôn cách cách theo chủ tử gia đi tây tuần, Cảnh cách cách đắc tội Ôn cách cách, dọc theo đường đi sợ phải chịu tội.”

Trương Phúc sợ trắc phúc tấn đối mặt cùng Ôn cách cách chọc chủ tử gia không vui, lúc này mới nghĩ biện pháp chuyển lực chú ý của nàng.

Phúc tấn hắn không dám nói gì, Ôn cách cách có Tứ gia giành vinh quang, còn Cảnh thị hắn vẫn có thể dẫm vài câu.

Lý thị vừa nghe quả nhiên liền cười: “Cảnh thị cũng là kẻ ngu xuẩn, lúc này tìm Ôn thị gây chuyện lại không được việc, dù đi theo ra ngoài sợ cũng phế đi.”

Cũng chính là lý lẽ này.

Trong lòng Trương Phúc thở dài, nhìn Cảnh cách cách trầm ổn, nào biết khi làm việc lại là kẻ ngốc.

Nghĩ đến đây, tròng mắt chuyển động, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Chủ tử, nô tài thật ra cảm thấy đây là một cơ hội, nếu lúc này ngài nâng đỡ Cảnh thị một lần, nàng ta còn không phải mang ơn đội nghĩa với ngài sao?”

“Ý của ngươi là?” Lý thị nhìn Trương Phúc.

“Tây tuần phải mấy tháng, sao có thể để Ôn cách cách một người độc sủng, Cảnh cách cách không tự tin, ngài cho nàng tự tin là được”

Đỡ Cảnh cách cách kiềm chế Ôn cách cách, đây mới là việc chính.

Lý thị nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc này lời ngươi thật hữu ích, nếu như vậy ngươi đi làm đi.”

Trương Phúc vội vàng đáp lời liền đi ra ngoài.

Lý thị dựa vào gối mềm, thật lâu sau cười lạnh ra tiếng.

Cảnh thị nếu hướng về nàng, phúc tấn nơi đó sợ bị chọc giận điên, lúc này mới có ý tứ.

Ôn Hinh không biết bên ngoài Lý thị lại nổi lên tâm tư không đứng đắn, lúc này nàng chỉ cười nghênh đón Tứ gia tiến vào.

Kỳ thật lúc chiều, nàng thuận miệng lưu lại một câu mời Tứ gia, chỉ là muốn làm nũng, không nghĩ tới Tứ gia thật sự đến.

Đây không chỉ giành vinh quang cho nàng, còn làm nàng nở mày nở mặt.