Chương 33

Editor: Mặc Nam

Từ biệt phúc tấn ra phủ ngồi trên xe ngựa, ngẩng đầu chính là Cảnh thị, không ngờ nàng ta tươi cười còn mang theo nét hào phóng ta không so đo cùng ngươi, lại làm Ôn Hinh ghê tởm.

Dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần.

Trong lòng Cảnh thị cũng không được tự nhiên, Ôn Hinh ở trong phủ làm trò trước mặt mọi người làm nàng mất mặt, khi ra bên ngoài chẳng phải càng thêm tùy tâm sở dục sao?

Trong lòng nàng cũng quyết định chủ ý, chỉ cần Ôn Hinh dám đối với nàng vô lễ, nàng liền nghĩ cách nháo đến trước mặt chủ tử gia.

Chủ tử gia dù sủng ái Ôn thị, cũng không thể chẳng phân biệt thị phi đúng sai.

Lúc này nhìn Ôn Hinh nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra nhưng vẫn có chút thất vọng.

Trong xe ngựa không phải thực rộng rãi, Ôn Hinh ngồi cùng Cảnh thị, hơn nữa thêm hai nha đầu hầu hạ liền có chút chen lấn.

Vào sáng sớm tháng 10 có chút lạnh lẽo, Vân Linh cùng Thu Lăng bên người Cảnh thị liền ngồi bên ngoài càng xe.

Thời gian ngồi trên xe ngựa đến cửa thành ước chừng một canh giờ, Ôn Hinh thật sự chịu phục, hơn nữa xe ngựa bọn họ thuộc gia quyến, đến trước chờ ngự giá ra khỏi thành mới có thể đến phiên các nàng.

Một lần chờ đợi liền đến giữa trưa, đến lúc xe ngựa các nàng chạy như bay ra khỏi thành, Ôn Hinh đã ngủ một giấc ngắn.

Tứ gia tùy tùng theo ngự giá, các nàng tự nhiên không thấy được hắn, vẫn luôn chờ đến buổi tối hạ trại, Tô Bồi Thịnh bên cạnh tiến đến chuyển lời nói, Tứ gia buổi tối không trở lại, hai vị cách cách sớm chút nghỉ ngơi.

Nhìn ánh mắt Cảnh thị thất vọng, Ôn Hinh liền vui vẻ.

Đừng nhìn hạ trại vào buổi tối, kỳ thật ra kinh thành mới không bao xa, nghe nói xa giá trước sau kéo dài mấy chục dặm.

Ví trí của Ôn Hinh đại khái thuộc về đoạn ở giữa.

Cho nên Tứ gia không trở lại cũng có đạo lý, muốn thấy tiểu lão bà, cưỡi ngựa chạy tới cũng đến hai mươi phút, hà tất giày vò.

Ôn Hinh cùng Cảnh thị trên đường mắt to trừng mắt nhỏ, Cảnh thị thật ra có tâm cùng Ôn Hinh hòa hoãn quan hệ, nhưng ngại Ôn Hinh không phối hợp, trong lòng bất mãn đến không chịu được nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra.

Ôn Hinh căn cứ tư liệu lịch sử ghi về Cảnh thị, cũng chỉ sinh một a ca đứng vào hàng ngũ binh tướng, một đường phong quang đến Càn Long triều, Cảnh thị còn sống đến hết tuổi 96, khinh ngạo (khinh thường, ngạo mạn) hết tất cả mọi người, phong quang nhập táng (chôn cất).

Người như vậy kỳ thật trong lòng nàng có chút e ngại, nếu không phải không tranh quyền thế bo bo giữ mình, đó chính là tâm tư sâu không thấy đáy, lừa bịp mọi người.

Qua mấy tháng tiếp xúc, Ôn Hinh liền biết Cảnh thị tuyệt không phải không tranh quyền thế, tất nhiên ở phía sau lừa đảo.

Cho nên bảo trì khoảng cách vẫn tốt hơn.



Nếu đã xé rách da mặt, liền không cần thiết nối lại tình xưa, làm một đôi tỷ muội giả tạo.

Miễn cho không biết khi nào, bị nàng thọc một đao sau lưng.

Hai người đối diện không nói gì tạo thành cục diện xấu hổ, rốt cuộc vào ngày thứ sáu bị đánh vỡ.

Tô Bồi Thịnh tiến đến gặp Ôn Hinh.

Tô Bồi Thịnh đứng ở ngoài xe truyền ý Tứ gia, Ôn Hinh mặt mày rạng rỡ, Cảnh thị lại sắc mặt cứng đờ.

Rốt cuộc không thể kiềm chế tâm tư chính mình, cười nhìn Tô Bồi Thịnh nói: “Tô công công, ra kinh lâu như vậy nô tỳ cũng chưa thỉnh an chủ tử gia, không biết có tiện đi qua không?”

Tô Bồi Thịnh sửng sốt, rõ ràng có chút ngoài ý muốn khi Cảnh cách cách sẽ hỏi như vậy.

Tiểu tâm tư của Cảnh cách cách Tô Bồi Thịnh thật rõ ràng, cười như không cười nhìn Cảnh cách cách: “Nô tài chỉ phụng mệnh thỉnh Ôn cách cách đi qua, những việc khác không dám tự tiện làm chủ. Cảnh cách cách yên tâm, nô tài sẽ hồi bẩm chủ tử gia, mang tâm ý Cảnh cách cách truyền cho gia.”

Trong lòng Cảnh thị tất nhiên thất vọng, kỳ thật Tô Bồi Thịnh mang theo nàng đi thỉnh an chủ tử gia chưa chắc không được, nhưng hắn rõ ràng không muốn làm như vậy, nàng có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể cười cảm tạ, sau khi rèm rơi xuống vẻ mặt tái nhợt, cắn răng không nói.

Ôn Hinh xuống xe ngựa, khoác áo choàng trên vai mũ choàng che đầu, theo Tô Bồi Thịnh đi về phía trước, cười khanh khách nói: “Tô công công, chủ tử gia ở nơi nào?”

Khẳng định không phải như mấy ngày trước cách mười mấy dặm, nếu không sao có thể thỉnh nàng đi qua.

Quả nhiên, Tô Bồi Thịnh liền cười nói: “Mấy ngày trước đây chủ tử gia muốn phụng dưỡng Thánh Giá nên không rời đi được, hôm nay mới rảnh rỗi liền lệnh cho nô tài tới thỉnh cách cách qua nói chuyện. Xe ngựa chủ tử gia ở phía trước, cách không xa.”

Quả nhiên không xa, đi chỉ mất thời gian nửa chén trà nhỏ liền đến.

Tô Bồi Thịnh cầm chân đạp ( ghế ghỗ nhỏ) đặt ở trước xe, tự mình đỡ Ôn Hinh lên xe, trong lòng liền nghĩ Ôn cách cách quả nhiên được sủng ái, chủ tử gia vừa có thời gian liền đem người gọi tới.

Ôn Hinh vào xe ngựa liền nhìn thấy Tứ gia ngồi trong xe, trong tay còn nâng một quyển sách, nhìn nàng hành lễ liền kéo nàng qua.

Ôn Hinh liền trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn.

Tứ gia ra kinh lập tức phóng túng hơn, làm Ôn Hinh có chút ngoài ý muốn.

“Gia đã nhiều ngày không được rảnh rỗi, cũng không rảnh quan tâm nàng, dọc theo đường đi có tốt không?”. Tứ gia nhìn Ôn Hinh cười hỏi, tiểu cách cách khuôn mặt non mềm đầy sức sống, liền đưa tay sờ soạng một phen.

Ôn Hinh:…

Đây là sao, đùa giỡn phải không?



Tứ gia không câu thúc làm người đột nhiên không kịp chuẩn bị...

“Một chút cũng không tốt.” Ôn Hinh nhìn Tứ gia đang vui vẻ, tuyệt đối là thời cơ cáo trạng tố ủy khuất, bĩu môi liền dựa vào trong lòng hắn.

Tứ gia cũng có chút ngoài ý muốn, nếu là người khác không phải nên nói hết thảy đều tốt, đã phiền gia nhớ thương, sao tới chỗ Ôn Hinh liền không giống như vậy?

“ Chỗ nào không tốt?” Tứ gia biết Ôn Hinh không phải người sinh sự từ việc không đâu, chẳng lẽ trên đường có người hầu hạ không tận tâm?

Nghĩ đến đây không khỏi trầm mặt.

“Nô tỳ không muốn chung một chiếc xe cùng Cảnh cách cách.” Ôn Hinh lập tức ngồi thẳng người thở phì phì nói: “Lúc trước cáo trạng bôi đen nô tỳ, quay đầu còn ra vẻ không có việc gì, thời điểm nhìn thấy nô tỳ còn có thể giả bộ tỷ muội tình thâm, nô tỳ thật chịu không nổi.”

Tứ gia:…

Tứ gia tuyệt đối nghe đến ngây người, chẳng lẽ nữ nhân hậu viện không nên ở trước mặt hắn tạo cảnh thái bình cảnh giả tạo, bụng dạ rộng lượng bộ dáng hiền lương sao?

Lúc này tinh tế đánh giá sắc mặt Ôn Hinh , liền thấy nàng phẫn nộ hốc mắt đều đỏ, khóe miệng mím chặt, một bộ dáng làm phải tránh xa người dối trá.

Nhìn khuôn mặt kiều nộn ( mềm mại) còn mang theo vài phần trẻ con, Tứ gia mới bừng tỉnh nhớ tới tiểu cách cách của hắn mới mười lăm, thật sự là tính tình tiểu hài tử .

Thật chính là thật, giả chính là giả.

Ở trước mặt hắn giả vờ cũng không chịu dù chỉ một chút.

Ôn Hinh nhìn Tứ gia nghiêm mặt, trong lòng cũng không rõ, liền cúi đầu một bộ dáng làm sai việc, thấp giọng nhẹ lẩm bẩm nói: “ Nô tỳ chỉ là nhìn không quen, nếu nô tỳ ở sau lưng người khác nói bậy, còn cáo trạng người xảo trá, nô tỳ khẳng định không làm được bộ dáng như không có việc gì còn cùng ngươi xưng tỷ muội. Gia, người không biết, thời điểm Lý trắc phúc tấn khó xử nô tỳ, Cảnh cách cách còn bỏ đá xuống giếng.

Người nói người này xấu tính không, dẫm nô tỳ hai chân còn muốn cùng nô tỳ xưng tỷ muội. Cùng so sánh với nàng, nô tỳ đều cảm thấy Lý trắc phúc tấn tốt hơn, ít nhất Lý trắc phúc tấn nhìn nô tỳ không vui là quang minh chính đại khó xử.”

Tứ gia tức đến phải cười, thật không biết nói gì cho phải.

Nhìn thấy Ôn Hinh thở dài, tính tình nàng thẳng thắn, nếu hắn không che chở nàng, còn không phải bị người nuốt mất (hại mất).

“Lời này bị người khác nghe được, nàng có thể được điều gì tốt?”

Ôn Hinh che miệng: “ Nô tỳ lại không ngốc, chỉ nói trước mặt gia.”

Tứ gia:…

“Mấy ngày nay nô tỳ cùng Cảnh cách cách một câu cũng chưa nói, nô tỳ phải kìm nén sắp nghẹn mà chết.”

Tứ gia:…