Chương 3

Trong Hàm An Cung có vườn hoa, hoa hải đường ôn nhu nở rộ, đóa hoa rũ thấp nói ra tâm sự không ai biết được.

Thân hoa hải đường không cao, hẳn là vừa mới trồng không lâu. Kỳ Kỳ Cách nhẹ nhàng chạm xuống thân cây, lá và cánh hoa hải đường, sau đó nhổ nó lên, lại bỏ nó đi.

Chất bùn đất dưới gốc cây hoa rất mịn và nhẵn, Kỳ Kỳ Cách thử đổ vào một chút nước, phát hiện tính chất dính lại cũng không tệ, thích hợp xây lò.

Ra tay ngắt hoa cũng không phải mong muốn của Kỳ Kỳ Cách, đây cũng không còn cách nào. Trước kia ở trên thảo nguyên, ra ngoài đào cái hố là lấy được đất, muốn đất đen tìm đất đen, muốn đất vàng đi tìm đất vàng, muốn cát đi đào cát, vô cùng thuận lợi. Nhưng trong cung không có cái điều kiện ấy, Kỳ Kỳ Cách rất là buồn phiền.

Đất vừa đào lên còn ướt, còn mang chút rễ cây. Kỳ Kỳ Cách đem đất bùn phơi dưới ánh mặt trời. Chờ phơi khô đất, nàng còn đem đất qua sàng, như vậy bùn đất càng nhẵn, dính càng tốt hơn.

Hoàng hậu hệ làm vườn Kỳ Kỳ cách cho rằng, kiên nhẫn làm việc để tạo ra một sản phẩm tốt, làm việc không cần quá gấp, vào lúc này nàng nên làm một chút chuyện có ý nghĩa. Ví dụ như đi ăn bánh ngọt, nàng có chút muốn ăn thạch đậu phụ ngọt rồi.

vào lúc này Tô Ma Lạt Cô đi tới Hàm An cung, bà nhìn thấy bọn cung nữ thái giám đều đứng ở ngoài của lớn, còn tửng rằng bên trong xảy ra chuyện gì, dọa đến mức trực tiếp xông đến đẩy cửa ra. Không ngờ tới sau cánh cửa là gạch đá và bùn đất để lung tung, hoàng hậu nhỏ bé đen nhẻm đứng giữa sân.

Kỳ Kỳ Cách nhìn thấy Tô Ma Lạt Cô liền hiện ra nét mặt tươi cười: "Cô cô tới rồi! Mau mời vào!"

"Nương nương đây là đang làm gì đây?" Tô Ma Lạt Cô nhẹ giọng hỏi, giống như sợ dọa đến tiểu hoàng hậu.

"Ta muốn uống ấm trà, cho nên định làm một cái bếp lò!"

Tô Ma Lạt Cô không hiểu giữa việc uống trà và bếp lò có quan hệ nhân quả gì.

Kỳ Kỳ Cách kiêu ngạo cười nói: "Ta trước kia ở nhà thường làm như vậy, bếp lò ta dựng ra so với thợ thủ công còn giỏi hơn!"

Tô Ma Lạt Cô gật đầu cười một cái, bà hiểu đại khái hoàng hậu nói nghịch ngợm tinh tế là có ý gì.

Tô Ma Lạt Cô tự biết thân phận nhỏ, không dám khuyên nhủ hoàng hậu, bà đặt đồ thái hậu ban thưởng xuống rồi trở về.

Trong Từ Ninh Cung, thái hậu đang đọc kinh phật. Người xoay chuỗi hạt phật châu trên tay tùy ý hỏi: "Đều tặng đồ qua hết rồi? Hoàng hậu có thích không?"

Tô Ma Lạt Cô nhớ lại nét mặt của Kỳ Kỳ cách lúc được ban thưởng, có ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ là việc ban thưởng không vui bằng cái bếp lò kia.

"Hồi nương nương, hoàng hậu nương nương rất thích đồ người ban tặng!"

Thái hậu buông kinh thư xuống thở dài: "Ai, nàng ta thích là được! Hoàng thượng quá tùy hứng rồi! Ta không cần ra khỏi cửa cũng biết những thứ thứ phi ở lục cung cười nhạo hoàng hậu thế nào! Hoàng thượng không cho hoàng hậu chút mặt mũi, trong cung không ổn định, không có ích gì với quốc gia!"

Tô Ma Lạt Cô im lặng lắng nghe, không hề chen ngang.

Thái hậu lại hỏi: "Lúc ngươi tới hoàng hậu đang làm gì? Có phải lại trốn ở Hàm An cung đau lòng không?"

Tô Ma Lạt Cô cười khan mấy tiếng: "Nô tài đang muốn nói với người chuyện này! Hoàng hậu nương nương người...không phải rất đau buồn!" Nói chính xác là vô cùng vui vẻ.

"Lúc nô tài mới tới, hoàng hậu nương nương vừa phá hủy cái giường đất của một gian phòng nhỏ. Không biết lấy bùn đất từ đâu ra, định đắp bếp lò, nấu ấm trà!"

Thái hậu cau mày hỏi: "Sao cơ? Thiện phòng lại dám làm khó hoàng hậu, không chịu pha ấm trà sao?"

Tô Ma Lạt Cô: "Cũng không phải thế! Hoàng hậu nương nương muốn tự mình làm, nhìn vào thì thấy như đang tận hưởng niềm vui."

Thái hậu nghe xong im lặng hồi lâu, trong lòng nghĩ, những năm nay ta sống cũng uổng phí rồi, trên đời lại có quý nữ Mông Cổ như vậy.

Thấy thái hậu im lặng không nói, Tô Ma Lạt Cô khuyên nhủ: "Hoàng hậu nương nương còn nhỏ tuổi, thích chơi thích nghịch cùng là bình thường. Việc đắp bếp lò này đều là hạ nhân làm, hoàng hậu nương nương làm cái này hơi không có thể diện, nhưng thời gian trong cung dài đằng đẵng, dù sao cũng phải để hoàng hậu nương nương có chuyện gϊếŧ thời gian! Nàng còn nhỏ, còn phải để thái hậu từ từ dạy bảo!"



Thái hậu suy nghĩ một lúc thở dài nói: "Thôi! Lần này cứ bỏ đi!"

Tô Ma Lạt Cô cười nói: "Có mẹ chồng tốt như thái hậu thế này, hoàng hậu nương nương thật có phúc!"

Thái hậu cười lạnh: "Ta chỉ mong nàng ta có nhiều phúc khí có thể chia sẻ cho ta một ít!" Thái hậu cảm thấy mình mạng khổ, con trai không nghe lời, hai đứa con dâu một đanh đá tùy hứng, một lại thích đắp lò với bùn. Tất cả đều không không được gì!

Trong hàm An cung, Kỳ Kỳ Cách ăn xong bánh ngọt tiếp tục làm việc.

Muội muội tốt Khoa Nhĩ Thấm Ngạc Văn Châu xuât hiện lần nữa: "Thời gian ta về thay y phục, Tô Ma Lạt Cô sao lại tới rồi? Tỷ cũng đừng đắp lò nữa, lúc này chắc chắn thái hậu cũng đã biết rồi, tỷ không sợ bị trách sao?"

Kỳ Kỳ Cách lấy từ bàn trang điểm ra một nhúm tóc giả, cắt vụn rồi bỏ vào trong bùn. Tóc nàng rất mỏng và ít, nhiều búi cao chót vót không thể búi được. Trên bàn trang điểm phải để mấy búi tóc giả.

Bùn gạch nên trộn với một ít cọng lúa mì băm nhỏ để đất không bị rơi ra, ở đây không có cọng lúa mì. Kỳ Kỳ Cách nghe nói tóc cũng có thể dùng tạm được, tạm thời thử một lần.

Kỳ Kỳ Cách khuấy bùn lần nữa, nàng thuận miệng nói: "Ta sống trên đời này, dù sao cũng phải tìm chút chuyện mình thích để làm chứ! Không thể vì sợ mà dừng bước!"

Ngạc Văn Châu chép miệng: "Tỷ thật là một quái nhân!"

Xếp gạch, lau bụi, lắp ống khói, tay nghề Kỳ Kỳ cách thuần thục, bếp lò rất nhanh liền được dựng xong. Bùn giữa nững viên gạch vẫn đang còn ướt, trước tiên phơi một chút, ánh nắng hôm nay rất tốt, bùn rất nhanh sẽ khô.

Xây bếp lò xong rồi, nhưng vẫn chưa đến lúc nghỉ ngơi. Kỳ Kỳ Cách không quên, mục tiêu cuối cùng của nàng là nấu trà.

Nấu trà chính là nấu trà sữa, châm lửa nấu bánh trà trong nồi lớn, sau đó đổ thêm sữa bò vào, cơm chiên, thịt khô, sữa đậu hũ. Hoàng hậu hệ làm vườn không thể dừng bước ở đây, trừ những thứ kia ra, nàng còn phải làm trân châu khoai môn và gạp nếp cẩm.

Nguyên liệu ở nhà bếp nhỏ Hàm An cung đều đủ hết, Kỳ Kỳ Cách hấp khoai lang đỏ và khoai môn, lần lượt cho đường nâu và bột sắn dây cán thành bột. Ngàng làm việc chân tay nhanh nhẹn, gọn gàng ngăn nắp, thái giám phụ trách phòng bếp nhỏ một bên vừa vỗ tay vừa nịnh nọt.

Bếp lò mới coi như đốt được, Kỳ Kỳ Cách trước khi xuất giá đã chuẩn bị cho mình rất nhiều của hồi môn đặc biệt, bên trong có một chiếc nồi to màu đen, đay chính là bảo vật nàng thích nhất.

Rửa sạch cái nồi đen rồi đổ nước vào, sau khi bánh trà sôi thì đổ sữa tươi vào, lọc lấy cặn trà. Trà sữa vừa nấu xong hương thơm mê người. A Như Na đem trà sữa bỏ vào hộp đựng thức ăn, một hộp khác thêm vào các loại nguyên liệu.

Lúc này hoàng hôn xuống, vừa đến thời điển thỉnh an.

Trong Từ Ninh cung, các vị phúc tấn phi tử đều tới, ngay cả hoàng thược cũng đã tới.

Thái hậu cười nói: "Hoàng thượng hôm qua tới Dưỡng Tâm điện, ta cho là người bận chính vụ, không ngờ hôm nay còn có thời gian đến thỉnh an!"

Hoàng thượng cười, hắn nghe nói hoàng hậu mới lấy về của hắn ở tẩm cung của mình đắp lò, chuyện này quá nực cười. Hoàng hậu tự tay dâng cái chuôi lên, dĩ nhiên hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội này khiển trách nàng.

"Hoàng ngạch nương, nghĩa vụ quân chính không chia thời gian, Ngày hôm qua có quân vụ khẩn cấp, hôm nay thì không có. Có thể lát nữa đến giờ nghỉ ngơi lại có chuyện quan trọng cần xử lý, chuyện này ai có thể nói chính xác được chứ?"

Thái hậu và hoàng thượng nhìn nhau cười một tiếng, rõ ràng là mẫu tử huyết mạch tương thông, nói chuyện lại như mang súng cầm dao, lời nói sắc bén.

Kỳ Kỳ cách là người cuối cùng đến, thật ra thì nàng không tới muộn. Là hoàng thượng và các vị thứ phi phúc tấn muốn xem náo nhiệt, cố ý đến trước thời gian.

Kỳ Kỳ Cách hành lễ vấn an với thái hậu và hoàng thượng, phúc tấn thứ phi cũng vấn an với nàng.

Sau khi hành lễ xong, hoàng thượng đnash đòn phủ đầu trước: "Nghe nói hoàng hậu đắp lò ở Hàm An cung?"

Kỳ Kỳ Cách dùng tiếng Mông Cổ đáp: "Hoàng thượng, ta nghe không hiểu tiếng Hán!"



A Như Na vội vàng tiến lên nói: "Nô tài có thể nghe hiểu, cho phép nô tài dịch lại cho hoàng hậu nương nương!"

A Như Na đem lời hoàng thượng nói lặp lại một lần bằng tiếng Mông Cổ, Kỳ Kỳ Cách gật đầu thừa nhận, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng thượng cười rực rỡ.

"Sáng nay hoàng thượng hạ chỉ dạy dỗ ta phải hiếu thuận, nhận thánh chỉ xong ta liền nghĩ, ta nên làm sao mới có thể hiểu đạt được niềm yêu kính của ta với thái hậu, làm sao biểu đạt được ý hối lỗi? Của hồi môn là cha ta tặng cho ta, tất cả những thứ trong cung là hoàng thượng tặng cho ta. Ta vốn dĩ không có thứ gì, không có cái gì cả!"

Ngạc Văn Châu nâng chung trà lên che đi khóe môi đang cong lên, hay cho cái gì cũng không có, nhiều của hồi môn như thế! Phúc tấn thứ phi ở đây đều chua muốn chết rồi!"

Kỳ Kỳ Cách tiếp tục nói: "Ta cẩn thận suy nghĩ một hồi, chỉ có đồ ta tự làm mới có thể biểu đạt được tâm ý của ta! Vì vậy ta tự mình đắp lò, tự mình làm trà sữa, đáng tiếc thời gian không đủ, nếu không ta nhất định tự làm món sữa đậu hũ và thịt khô."

A Như Na bưng trà sữa và ít nguyên liệu ra, Tô Ma Lạt Cô đem trà và bánh trên bàn dời đi, giúp A Như Na bưng trà sữa lên.

Một chén đồng lớn mạ vàng đựng trà sữa, các đĩa nhỏ bằng vật liệu tương tự được bày ra một chữ, bên trong có các vật liệu nhỏ khác nhau.

A Như Na giới thiệu: "Những thứ này là đồ mặn, những thứ này là đồ ngọt. Thái hậu nương nương và hoàng thượng có thể dựa vào khẩu vị vủa mình để điều chỉnh."

Kỳ Kỳ Cách nói: "Cố hương là nơi khiến người ta hoài niệm nhất! Quê hương xa như thế, ta chỉ có một ly trà sữa này trò chuyện an ủi!"

Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: "Lừa thiên hạ! Trong Hàm An cung không có bếp lò sao? Ngươi là hoàng hậu thân phận cao quý, làm sao có thể làm những chuyện của hạ nhân! Ngươi cho rằng tự mình xây bếp lò thì hiếu thuận thành kính sao? Sao ngươi không tự mình đi nuôi bò vắt sữa đi?"

A Như Na dịch đúng sự thật, Kỳ Kỳ Cách nghe xong mắt sáng lên: "Đạ tạ hoàng thượng quan tâm, Hàm An cung có bếp lò rồi! Hàm An cung người chuẩn bị cho ta rất tốt, ân đức của người giống như ánh sáng bao phủ đất đai. Ta cũng có nghĩ tới tự mình nuôi bò vắt sữa. Hoàng thượng có cùng suy nghĩ với ta rồi! Chỉ là trong cung không có bãi cỏ, không có bê con, nuôi bò vắt sữa quá chậm, ta không thể làm gì khác ngoài buông bỏ thôi!"

Hoàng thượng: "Ai quan tâm ngươi? Ai cùng suy nghĩ với ngươi? Giọng mỉa mai cũng nghe không hiểu sao?

Kỳ Kỳ Cách cười ngọt ngào, chỉ cần ta giả vờ không hiểu tiếng Hán, ta cũng không biết ngươi đang chửi ta.

Hoàng thượng bị chọc tức sôi máu, thái hậu cười nói: "Xem ra hoàng hậu hiểu lầm, cái này cũng không trách nàng được, phiên dịch có tốt cũng không tránh được sai lầm! Không bằng hoàng thượng dùng tiếng Mông Cổ nói chuyện với nàng ta?"

Hoàng thượng trước mặt mẫu thân thích nói tiếng Hán, thái hậu thích nói tiếng Mông Cổ, hoàng thượng nói tiếng Hán tỏ rõ thái độ không muốn cùng mẫu thân khai thông. Không ngờ rằng đúng lúc này Kỳ Kỳ Cách trước mặt lật xe.

Kỳ Kỳ Cách hỏi: "Thái hậu, ta hiểu lầm cái gì?"

Thái hậu cười nói: "Không có gì! Để chúng ta nếm thử trà sữa ngươi tự tay làm đi!"

Dưới hộp đựng thức ăn có để than đỏ, trà sữa vẫn còn nóng. Tô Ma Lạt Cô lấy cho thái hậu một chén trà sữa vị mặn.

Thái hậu thở dài nói: "Chính là mùi vị của quê hương, tấm lòng hiếu thảo và chân thành của hoàng hậu khiến ta cảm động!"

Những lời này của thái hậu là nói những hành vi của Kỳ Kỳ Cách là vì hiếu thuận, hoàng thượng cũng không thể vì chuyueejn bếp lò mà tìm Kỳ Kỳ Cách gây phiền toái nữa.

Hoàng thượng bất mãn trong lòng, hắn nảy ra một kế nói với Kỳ Kỳ Cách: "Hoàng hậu có lòng là tốt, nhưng vẫn quá ngu xuẩn. Hà tất làm chuyện gì cũng phải làm từ ngọn nguồn, muốn làm cơm chiên, chẳng lẽ ngươi phải đi trồng gạo trước hay sao? Nếu như không phạt, sợ rằng sau này ngươi còn tái phạm. Như vậy đi! Trẫm đem ngự hoa viên vạch ra một khoảng, ngươi phải trồng trọt cho tốt!"

Thái hậu cau mày phản đối: "Hoàng thượng, cái này không thỏa!"

Mẫu nghi một nước làm sao có thể đi trồng trọt? Hơn nữa ngự hoa viên người đến người đi, đây không phải cố ý bêu xấu hoàng hậu sao?

Hoàng thượng cười nói: "Hoàng ngạch nương, đây có gì không tốt? Nàng ta chịu khổ mới có thể giáo huấn lâu dài!"

A Như Na phiên dịch như lẽ thường, Kỳ Kỳ Cách nge mừng rỡ: "Đa ta hoàng thượng, phân cho ta mảnh đất chính là lễ vật tân hôn! Ta rất thích! Người yên tâm, ta sẽ trồng trọt thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt hoàng thượng!"

Hoàng thượng nghẹn một hơi giữa l*иg ngực, cái gì mà lễ vật tân hôn? Ngươi rốt cuộc có thể nghe hiểu tiếng người không?