Chương 4

Một từ lễ vật tân hôn không chỉ khiến l*иg ngực hoàng thượng muốn nghẹn, mà còn làm chúng thứ phi phúc tấn trợn mắt há mồm.

Mọi người ở đây chỉ có thái hậu cả người khoan khoái nhẹ nhàng! Hừ, nhi tử phản nghịch của người cũng có ngày hôm nay! Thiên đạo luân hồi, cuối cùng cũng có người làm hắn tức chết!

Từ xa xưa đã có nghi thức hoàng hậu hôn dâu, khuyến khích nhân dân nuôi tằm, dệt vải. Dân lấy lương thực là trời, trồng trọt càng là một chuyện quan trọng. Đại Thanh chúng ta nhập quan mới mười năm, hỏa chiến vừa lắng xuống, chính là thời điểm khôi phục nông tang. Năm ngoái hoàng đế áp dụng kiến nghị của đám người Phạm Văn Trình, thúc đẩy được đồn điền.Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, tự mình trồng trọt nhận lấy trăm gian khổ, lấy thân làm gương rất có phong thái mẫu nghi thiên hạ."

Thái hậu nói với Kỳ Kỳ Cách và chúng cung phi: "Hành động này của hoàng đế ý nghĩa thâm sâu. Hoàng hậu nên lĩnh hội thâm ý của hoàng đế, cần cù chăm chỉ làm vườn. Các phúc tấn thứ phi cũng nên chia sẻ khổ tâm với hoàng đế, phải cần kiệm chất phác, không được lãng phí xa hoa!"

Kỳ Kỳ Cách dùng đại pháp tứ xá ngũ nhập, lấy sự trừng phạt của hoàng thượng biến thành lễ vật tân hôn. Thái hậu tùy cơ ứng biến, đề cao ý nghixa làm vườn, mẹ chồng nàng dâu phối hợp ăn ý, để ý phạt của hoàng thượng biến thành khích lệ.

Hoàng thượng buồn bực không thôi, hắn cố ý đến nắm chuôi ngượi lại lại ôm một bụng tức.

Hoàng thượng tức giận trở về Càn Thanh cung, hắn càng nghĩ càng tức, cố ý lật một tấm thẻ bài của mổ phi tử đến thị tẩm, biểu thị hoàng hậu không được sủng không được yêu.

Theo lý mà nói ba ngày tân hôn hoàng thượng nên ở lại Hàm An cung của hoàng hậu, lật thẻ bài của thứ phi chính là đánh vào mặt hoàng hậu. Nhưng Kỳ Kỳ Cách không thèm để ý, trong mắt nàng, hoàng thượng còn không quan trọng bằng mảnh đất kia ở ngự hoa viên.

Kỳ Kỳ Cách đã đặt tên cho "phong địa" của mình, tên là Thanh Thanh thảo nguyên. Các loại rau trồng dưới đất được gọi là Dê vui vẻ, Dê xinh đẹp, Dê lười biếng, Sói lớn xám và Sói lớn đỏ.

Ôm niềm vuii sướиɠ và niềm khát khao, Kỳ Kỳ Cách chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai sau khi thỉnh an thái hậu xong, Kỳ Kỳ Cách hồi cung thay y phục, vội vàng đi tới ngự hoa viên. Nàng xoay vòng vòng ở ngự hoa viên, cuối cùng cũng chọn được một miếng đất hướng mặt trời làm vườn rau của mình.

Hoa và cây cỏ trồng ban đầu đều bị nhổ đi, đáng tiếc cho số hoa cỏ bị vứt đi. Kỳ Kỳ Cách phân phó thái giám ngự hoa viên đem các loại hoa quý trồng vào trong chậu, đưa hai chậu đến cung thái hậu, số dư chia cho các phúc tấn. Những cây hoa không quý giá thì tùy ý tìm một chỗ trồng dời qua, không nên vứt đi.

Trong Từ Ninh cung, thái hậu nhận được hai chậu mẫu đơn quý, người không nhịn được tháo chuỗi phật châu trên cổ tay xuống mà nhẹ ngàng xoay hạt.

"Bên haonfg hậu thế nào rồi?"

Tô Ma Lạt Cô đã sớm phái người đi nghe ngóng: "Sau khi hoàng hậu nương nương trồng dời hoa cỏ, từ mình cầm cuốc đào đất, mọi việc không cần nhân công. Cung nữ của nàng khắc một tấm bia đặt ở bên cạnh miếng đất, phía trên dùng tiếng Mãn, tiếng Mông Cổ, tiếng Hán viết lên bốn chữ Thanh Thanh thảo nguyên. Hoàng hậu nương nương nói, sau này mảnh đất đó được gọi là Thanh Thanh thảo nguyên, không cho phép cung nhân gọi sai!"

"Thanh Thanh thảo nguyên..." Thái hậu trầm ngâm một lúc lắc đầu nói: "Xem ra tiểu cô nương này rất nhớ nhà! Có điều tên này không hay. Truyền ý chỉ của ta, lệnh hoàng hậu đổi tên mảng đất kia thành Cầm Sắt Hòa Minh!"

Tô Ma Lạt Cô: "Cái này... người trong cùng đều biết hoàng thượng vạch ra mảnh đất này là vì muốn hoàng hậu khó chịu. Đổi tên mảnh đất này thành Cầm Sắt Hòa Minh có thể...có thể có ý châm chọc?"

"Vừa bắt đầu quả thực sẽ cảm thấy có chút châm chọc, nhưng một tháng hai tháng hay vài tháng sau? Một vài năm sau thì sao? Thời gian lâu rồi, mọi người chỉ nhớ hoàng thượng tặng hoàng hậu một mảnh vườn tên Cầm Sắt Hòa Minh, còn ai nhớ lí do vì sao mà tặng chứ?"

Tô Ma Lạt Cô khuyên bảo: "Nương nương, người đây không phải cố ý đối đầu với hoàng thượng sao?"

Thái hậu hừ lạnh: "Ngươi thấy ta hi vọng quản nhiều như thế sao? Đế hậu bất hòa truyền ra ngoài nghe được sao? Hắn tùy ý làm bậy, còn không phải vì ta ở phía sau thu dọn tàn cuộc cho hắn!"

Tô Ma Lạt Cô thấy thái hậu nổi giận, khong dám khuyên nữa, chỉ có thể đi đến ngự hoa viên truyền chỉ, bảo hoàng hậu sửa lại tên trước đó.



Nhận được ý chỉ của thái hậu, Kỳ Kỳ cách làm ra vẻ vui mừng sung sướиɠ, vội vàng phân phó A Như Na sửa lại.

Chờ người của thái hậu đi hết rồi, Kỳ Kỳ Cách nhếch miệng nhỏ giọng lầm bầm: "Cái bà mẹ chồng này sao lắm chuyện thế!"

Rất nhanh, Kỳ Kỳ Cách liền hiểu ra, ở chốn hoàng cung này, không chỉ có mẹ chồng nhiều chuyện, mà chồng cũng nhiều chuyện.

Thái hậu hạ lệnh đổi tên mảnh đất kia thành Cầm Sắt Hòa Minh, hoàng thượng liền phía người đưa hạt giống và dụng cụ đến, cũng hạ lệnh chỉ để một mình Kỳ Kỳ Cách trồng, không cho phép cung nữ thái giám giúp đỡ.

Vốn dĩ Kỳ Kỳ Cách tính rằng tự thân tự lực, nhưng hoàng đế hạ chỉ đặc biệt nói rõ điểm này là rất muốn người ta kháng chỉ.

Tự nguyện làm vườn là thú vui, không tự nguyện là bị chèn ép.

Kỳ Kỳ Cách mắng chửi hoàng đế trong lòng: "Hừ! Cẩu nam nhân!"

Bây giờ đã là tháng sáu rồi, lúc này làm vườn có hơi muộn. Kỳ Kỳ Cách đào hố rải hạt giống, tưới nước chôn đất, làm liền một mạch.

Gần vườn phía đông trồng đậu, phía tây trồng các lọia dưa leo, phía bắc trồng rau thơm các loại, phía nam trồng hoa hướng dương. Đất trống hai bên đường lát đá cũng không được lãng phí,dùng trồng mướp, dựng giàn gỗ, đợi dây leo lên giàn gỗ là nơi hóng mát tuyệt vời.

Vườn rau nhor đang phát triển tốt của Kỳ Kỳ Cách, nàng bảo phủ nội vụ mang đến một ít vụn gỗ. Các giống rau đã cao năm tấc rồi, đã gần đến lúc dựng giàn leo dưa chuột và giàn leo đậu rồi.

Lúc Kỳ Kỳ Cáhc dựng giàn leo, sau lưng đột nhiên có người vấn an dọa nàng giật mình, cây gỗ trong tay cầm không chắc, suýt nữa đập vào đầu Kỳ Kỳ Cách.

Người vấn an bị dọa vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Nương nương thứ tội, thần thϊếp đáng chết!"

Kỳ Kỳ Cách quay đầu lại nhìn, phát hiện người này rất quen mắt, nàng suy nghĩ một lúc mới nhớ: "Ngươi cũng ở Hàm An cung?"

Kỳ Kỳ Cách vào cung đã hơn hai tháng, tháng đầu tiên bận bịu học lễ nghi chuẩn bị cho hôn lễ, tháng thứ hai lại bận bịu làm vườn. Ngoài đi Từ Ninh cung thỉnh an ra, nàng không qua lại với phi tần khác trong cung.

Người đến cười khổ, hóa ra hoàng hậu nương nương không nhận ra nàng: "Hồi bẩm nương nương, thần thϊếp Đổng Ngạc thị, ở tiểu viện phía trước Hàm An cung, ở ngay bên cạnh Ngạc Văn Châu phúc tấn!"

A Như Na bên cạnh Kỳ Kỳ Cách nhỏ giọng giới thiệu: "Đổng Ngạc thị năm ngoái hạ sinh hoàng thứ tử Phúc Toàn. Nàng xuất thân từ thế gia Mãn Châu, là tiểu phúc tấn có vị trí tương đối cao!"

Kỳ Kỳ Cách nghĩ trong đầu, sinh con mà vẫn chưa được phong phi, xem ra vị này không phải Đổng Ngạc phi trong truyền thuyết.

Kỳ Kỳ Cách buông gậy gỗ hướng nàng vẫy tay: "Đừng quỳ nữa! Tới ngồi đi, ở chỗ ta đây có nước ô mai ướp lạnh!"

Bên cạnh vườn rau nhỏ có đặt một chiếc ghế xép nhỏ và chiếc quạt hương bồ, ngoài ra bên cạnh còn có một tủ lạnh bằng đất tự chế bọc trong chăn bông, bên trong chứa đồ uống và trái cây ướp lạnh.

A Như Na rót một chén nước ô mai đưa cho Đổng Ngạc thị, nước màu đỏ rượu chạm vào vành chén làm bằng bạch ngọc, toát ra hơi lạnh, nhìn vào sẽ khiến người tiết dịch nước bọt.

Kỳ Kỳ Cách kéo ghế xép nhỏ ngồi bên cạnh Đổng Ngạc thị, tay cầm quạt khẽ phe phẩy. Đổng Ngạc thị vô cùng sợ hãi nhận lấy chén bạch ngọc, trong lòng thấp thỏm.



Mâu thuẫn giữa phi tử Mông Cổ và Mãn phi Hán phi ở trong cung khá sâu sắc, chỉ vì hoàng thượng không thích phi tử Mông Cổ, chỉ sủng thứ phi Mãn Hán. Hoàng hậu tiền nhiệm không được sủng, lại càng ghen ghét thứ phi Mãn Hán, phong cách hành sự cũng rất ngang ngược.

Năm ngoái Đổng Ngạc thị có thai đứa nhỏ, phế hậu liền tìm nàng gây phiền phức, Đổng Ngạc thị rất sợ nàng ta. Một lần bị rắn cắn hai lần nhát, Kỳ Kỳ cách mặc dù không được sủng, nhưng Đổng Ngạc thị cũng không dám thân thiếu với vị tiểu hoàng hậu này.

"Ngươi ra ngàoi đi dạo sao?" Kỳ Kỳ cách hỏi.

Đổng Ngạc thị vì lấy lòng thái hậu, đã từng cực khổ học tiếng Mông Cổ. Nàng bưng chén lên cười nói: "Hồi nương nương, thần thϊếp ở trong phòng cảm thấy oi bức, nên đi ra ngoài hóng mát một chút!"

Kỳ Kỳ Cách phe phẩy quạt kéo nàng nói chuyện gia đình: "Ngươi là người kinh thành sao? Vào cung từ khi nào vậy?"

Đổng Ngạc thị cung kính đáp: "Hồi nương nương, thần thϊếp là người Thịnh Kinh, hai năm trước tuyển tú nhập cung!"

"Ổ? Thịnh Kinh xa như vậy cũng phải tham gia tuyển tú sao?"

Đổng Ngạc thị gật đầu một cái: "Hồi nương nương, đúng là như vậy!"

Kỳ Kỳ Cách cẩn thận suy nghĩ một chút liền có thể hiểu, bây giờ Mãn Châu Kỳ Nhân ít, chờ tương lai dân số tăng nhiều, có lẽ không cần phải tuyển tú nữ Thịnh Kinh nữa.

Đổng Ngạc thị hỏi một câu đáp một câu, câu từ vô cùng ngắn gọn, tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ. Trò chuyện như thế này trải nghiệm rất kém, nhưng Kỳ Kỳ Cách vẫn kiên trì vụng về trò chuyện cùng nàng ta.

Hết cách rồi, làm vườn mà, không ở giữa vườn tìm một người tán dóc thì làm sao gọi làm làm vườn chứ? Không tán dóc thì mất hết hứng thú bên trong!

Kỳ Kỳ Cách từ hỏi Thịnh Kinh có vui không hỏi đến con hươu ngốc rốt cuộc có ngốc thật không, khiến Đổng Ngạc thị phải quay mòng mòng. Trò chuyện chưa qua mấy câu Đổng Ngạc thị đã không chống đỡ nổi, nàng ta mượn cớ đứa trẻ ngủ trưa sắp tỉnh giấc chạy mất tăm, Kỳ Kỳ Cách còn hỏi thăm kêu nàng ta lần sau dắt Minh nhi tới.

Đổng Ngạc thị lại không dám tới nữa, cả đời này nàng ta cũng khộng dám đến ngự hoa viên nữa.

Nhưng Kỳ Kỳ Cách đâu có bỏ qua cho nàng ta? Kỳ Kỳ Cách cho rằng, Đổng Ngạc thị tự tìm đến, đây chính là duyên phận!

Cho nên, quyết định là ngươi rồi! Người con được trời chọn làm người nói chuyện cùng ta!

Ngày thứ hai, Kỳ Kỳ Cách đến vườn sau làm việc, đi ngang qua tiểu viện Đổng Ngạc thị gọi nàng ta cùng đi ngự hoa viên.

Đổng Ngạc thị lấy hết can đảm cự tuyệt: "Đa tạ ý tốt của nương nương! Chỉ là thần thϊếp còn phải chăm sóc đứa nhỏ, không tiện đi! Chỉ có thể phụ ý tốt của nương nương!"

Kỳ Kỳ Cách ngẩng đầu nhìn thời tiết: "Hôm nay không có mặt trời, ngươi đưa con cùng đi dạo một chút đi! Ngày ngày ở trong phòng khó chịu không vui biết mấy!"

Đổng Ngạc thị còn chưa kịp từ chối, tiểu Phúc Toàn vừa mới biết nói chuyện đã vỗ tay nhe răng nhỏ lên cười: "Đi dạo! Đi dạo!"

Kỳ Kỳ Cách khom người về phía đứa nhỏ vỗ tay, tiểu Phúc Toàn dang hai cánh tay nhào vào trong ngực nàng: "Đi dạo! Đi dạo!"

Đổng Ngạc thị nhìn con trai lòng đầy lạnh lẽo, sinh con trai có ích lợi gì, người cười với người khác, quay đầu lại lừa gạt lão nương!