Chương 2

Từ góc độ khoa học mà nói, ngủ bù không có ích lợi gì. Trời tối nên đi ngủ, tỉnh rồi nên thức dậy, đây là quy luận tự nhiên, là kết quả tiến hóa của loài người, không thể đi ngược lại, nếu không sẽ làm tim đập nhanh và hụt hơi, ù tai hoa mắt, thậm chí đầu hói.

Vỡi tư cách một cô gái xuyên không đã từng tiếp thu qua nền giáo dục cao đẳng, người đẹp từng bước đi chân trần trong mùa đông dưới thành phố, Kỳ Kỳ Cách nguyện tuân theo quy luật tự nhiên, trân trọng cơ thể khỏe mạnh.

Tiếp thánh chỉ xong, nàng lại leo lên giường...

Chưa tới nửa giờ sau nàng bắt buộc phải dậy đến Từ Ninh cung thỉnh an thái hậu. Vậy nên nửa giờ ngủ bù này vô cùng quan trọng. Mặc dù nửa giờ này cũng không thể mang đến lợi ích gì cho cơ thể Kỳ Kỳ Cách, nhưng vẫn có thể cho nàng một cảm giác an toàn khó diễn tả được nên lời.

"Người sống cả đời, không cần quá để ý đến thân thể và vẻ ngoài, đạt được tâm hồn bình an mới là quan trọng nhất!" Kỳ Kỳ Cách nói như vậy.

Vừa mới nằm xuống, ngoài cửa liền truyền tới một lọat tiếng ồn ào.

A Như Na vội vàng ở cửa đi ra ngoài, Thanh Yến mặt đầy ủy khuất tới cáo trạng: "Tỷ tỷ người xem, phúc tấn Ngạc Văn châu muốn xông vào tẩm điện của nương nương, chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe!"

Hồng Tước bên cạnh vẫn nhỏ giọng khuyên nhủ, Ngạc Văn Châu mắng: "Cẩu nô tài cút ngay cho ta!"

Nàng dùng sức đẩy một cái, đẩy hồng Tước ngã vào trong ngực A Như Na, vòng qua các nàng xong vào tẩm điện.

Kỳ Kỳ cách còn đang nhắm mắt dưỡng thần, Ngạc Văn Châu giống như đạn đại bác xông đến ván chăn nàng lên.

"Đã là lúc nào rồi mà tỷ còn ngủ!"Kỳ Kỳ cách bất đắc dĩ mở mắt ra, đám người cổ đại này dậy sớm quá đi!

Ngạc Văn Châu nổi giận đùng đùng nói: "Hoàng thượng quả thật quá đáng! Hôm qua các người đại hôn, hắn không đến Hàm An cung cũng thôi đi, lại hạ chỉ khiển trách tỷ bất hiếu! Rõ ràng là thái hậu giữ tỷ ở lại Từ Ninh cung, hắn dựa vào cái gì mà trách tỷ? Tỷ nhanh lên chút, chúng ta đi đến thái hậu tìm một lời giải thích!"

Kỳ Kỳ cách chậm rãi duỗi người: "Ngạc Văn Châu à! Muội vừa nãy có phải đánh cung nữ của ta? Muội có nhớ mình làm sao thay răng không?"

Nhớ tới chuyện thay răng lúc nhỏ, Ngạc Văn Châu không khỏi run lên, nàng lui về sau hai bước nhỏ giọng nói: "Ta không đánh người, chỉ...chỉ là đẩy nhẹ một cái..."

Vào lúc nhỏ Ngạc Văn Châu còn vô lo vô nghĩ, nàng thích nhất ức hiến Kỳ Kỳ Cách, cướp đồ chơi của nàng, cướp ngựa Tiểu Hồng của nàng, cướp y phụ trang sức của nàng. Tính cách Kỳ Kỳ Cách tốt, phần lớn đều không so đo.

Nhưng có một lần Ngạc Văn C hâu đánh tỳ nữ thϊếp thân của Kỳ Kỳ Cách, Kỳ Lỳ Cách đè nagf xuống đất đánh, đánh rụng mất mấy cái răng. Từ đó về sau Ngạc Văn Châu dám cướp đồ nhưng không dám đánh người nữa.

Kỳ Kỳ Cách đứng dậy, A Như Na tới giúp nàng sửa sang lại quần áo.

Ngạc Văn Châu do dự một lúc, vẫn tiến lên phía trước nói: "Tỷ, chuyện này không thể cứ bỏ qua như thế! Hoàng thượng không chỉ làm mất mặt tỷ, mà còn không xem Khoa Nhĩ Thấm chúng ta ra gì! Hắn cũng không thử nghĩ xem, không có Khoa Nhĩ thấm chúng ta ủng hộ, ngôi vị hoàng đế của hắn có thể ngồi yên sao?"

Kỳ Kỳ Cách trong đầu nghĩ, trong lòng ngươi thật là một chút số AC cũng không có! Hoàng thượng vốn dĩ không thích bộ tộc Mông Cổ, ngươi càng muốn đối đầu với hắn, trừ việc làm hoàng đế ghét ngươi hơn thì có có lợi ích gì?

Kỳ Kỳ Cách suy nghĩ một chút nói: "Muội biết tối hôm qua thái hậu nói gì với ta không?"

Ngạc Văn Châu vô cùng tò mò, nàng đuổi hết cung nữ ra ngoài, liền vội vàng hỏi: "Thái hậu nói gì?"

"Thái hậu nói hoàng thượng thích nữ tử dịu dàng hiếu thuận, nữ nhân Mông Cổ chúng ta tính cách nóng nảy, bảo ta thu lại chút, đừng có đổi đầu với hoàng thượng!"

Ngạc Văn Châu oán hận nói: "Nhưng hoàng thượng cũng thật quá đáng, ngày thứ hai tân hôn lại tìm lỗi khiển trách tỷ! Chúng ta không cho hắn thấy chút màu sắc, tương lai hắn sẽ càng quá đáng hơn!"



Kỳ Kỳ Cách rất im lặng: "Muội nghĩ cho hắn thấy màu sắc thế nào? Hắn là hoàng thượng, muội ngoài tố cáo với thái hậu ra còn có thể làm gì hắn? Đánh hắn một trận sao?"

Ngạc Văn Châu không vui rồi, tuổi nàng còn nhỏ, phụ thân nói gả cho hoàng thượng là vinh dự của gia tộc, là làm vẻ vang Bác Nhĩ Tề Cát Đặc, nàng liền tin. Bây giờ xem ra, đây không phải vinh dự, rõ ràng là đến kinh thành chịu cục tức.

Sắp đến giờ thỉnh an, Kỳ Kỳ Cách kéo Ngạc Văn Châu đến Từ Ninh cung.

Trong cung có quy củ thần hôn định tỉnh, mỗi sáng sớm và buổi tối đều phải thỉnh an trưởng bối. Nếu trưởng bối không ở trong cung, vậy thì các phi tử phải đi thỉnh an hoàng hậu.

Đến Từ Ninh cung, thái hậu tùy tiện nói mấy câu liền đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại Kỳ KỳCách và Ngạc Văn Châu.

Thái hậu kéo lấy tay Kỳ Kỳ Cách thở dài nói: "Đứa trẻ ngoan, thiệt thòi cho ngươi rồi! Hoàng thượng giận ta, giận cá chém thớt với ngươi. Ngươi cũng đừng đối đầu với hắn, chờ thời gian lâu dần, thì hắn có thể nhìn thấy điểm tốt của ngươi!"

Kỳ Kỳ Cách còn chưa lên tiếng, khóe mắt Ngạc Văn Châu đã đỏ lên.

Hai tỷ muội các nàng thiên kiều vạn sủng mà trưởng thành, liên hôn giữa Khoa Nhĩ Thấm và Đại Thanh là giúp hai gia tộc có thể hỗ trợ lẫn nhau, dựa vào cái gì mà các nàng vừa tới đã chịu thiệt thòi? Bị thiệt thồi còn phải im lặng, ở đâu ra đạo lý như vậy?

Thái hậu lại kéo lấy tay Ngạc Văn Châu: "Ngạc Văn Châu của chúng ta xinh đẹp, hoàng thượng thấy nhất định sẽ thích! Tỷ tỷ ngươi đoan trang độ lượng, có thể trở thành một hiền hậu, ngươi xinh đẹp đa tình có thể thành sủng phi!"

Thái hậu kéo tay hai người lại: "Tỷ muội các ngươi phải một lòng đoàn kết, giữ lấy hoàng đế thật tốt, sớm ngày sinh hạ hoàng tử. Đây mới là thứ quan trọng nhất, biết không?"

Kỳ Kỳ Cách cúi đầu làm bộ xấu hổ, thái hậu nói với nàng: "Người làm nên chuyện lớn phải chịu được lúc tức giận, ngày tốt đẹp còn ở sau này!"

Kỳ Kỳ Cách ngẩng đầu cười nói: "Thái hậu nương nương không cần an ủi ta! Ta không buồn chút nào! Lúc ở nhà ta rất hay nghịch ngợm lung tung, phụ thân ta cứ cách dăm ba bữa lại chửi ta một trận! Ta xa nhà cũng lâu rồi chưa bị chửi, còn cảm thấy không quen nữa!"

Thái hậu mấp máy môi, qua hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt..."

"Không có gì mà nghĩ không thông chứ! Lúc ta chưa gả đi bị phụ thân chửi, giờ coi phu quân như cha không phải là được rồi sao!" Kỳ Kỳ Cách lại cúi đầu xuống mất mát nói: "Chỉ là... ta quá nghịch, không biết hoàng thượng và thái hậu có thể đừng chê ta bướng bỉnh không?"

Thái hậu nghĩ trong đầu, một cô gái chắc sẽ có nhiều phần tinh nghịch, nhiều nhất là ra ngoài cưỡi ngựa săn thú. Trong cung lại không cho phép cưỡi ngựa, nàng muốn nghịch cũng không có cái điều kiện đó.

Thái hậu cười nói: "Ta làm sao chê ngươi chứ? Ngươi vẫn còn nhỏ! Tinh nghịch hoạt bát một chút mới phải!"

Kỳ Cách Cách cười vui vẻ, ánh mắt sáng lên, giống như một tên trộm tròn mắt khi vừa ra khỏi hang động.

Trở về từ Từ Ninh cung, Kỳ Kỳ Cách và Nagjc Văn Châu ở lại tẩm điện nói chuyện.

Ngạc Văn Châu vẫn giữ dáng vẻ khó khăn ấy, Kỳ Kỳ Cách nó chút đói, nàng căn dặn A Nhuq Na làm một ít mì sợi mang đến ăn.

Các cung nữ đều bị đuổi ra ngoài, Ngạc Văn Châu nhỏ giọng nói: "Ta chính là nuốt không trôi cục tức này! Hoàng thượng có tim hay không chứ? Hắn không sủng phi tử của gia tộc mẹ hắn, chúng ta làm sao có thể sinh huyết mạch hoàng tử Bác Nhĩ Tề Cát Đặc? Chẳng lẽ hắn muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con trai của thứ phi hèn mọn sao?"

Kỳ Kỳ Cách trong lòng thầm than, ngươi và hoàng thượng lập trường khác nhau, tất nhiên không hiểu được lựa chọn của hoàng thượng.

Hoàng thượng hi vọng mẫu tộc hùng mạnh ủng hộ hắn, lại không hi vọng mẫu tộc quá lớn mạnh cản trở hắn. Hắn và thái hậu tình thân mờ nhạt, cưới hai vị hoàng hậu đều không phải người hắn thích, cái này không thể nghi ngờ sự chán ghét của hoàng thượng đối với mẫu tộc.

Một khi hậu cung sinh hạ huyết mạch hoàng tử của tộc Bác Nhĩ Tề Cát Đặc, thì nhất định đứa nhỏ sẽ được lập làm thái tử. Nếu như không có bất trắc, đứa trẻ sẽ còn trở thành hoàng đế kế nhiệm. Mẫu tộc thế lực quá lớn, điều này đối với người đang nắm quyền mà nói không phải là chuyện tốt.

Ngạc Văn Châu đang còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện cũng trong tình trạng nửa hiểu nửa không, hơn nữa nàng từ nhỏ đã được dạy rằng sau này lập gia đình cũng phải làm vẻ vang mẫu tộcm dâng hiến vì mẫu tộc, những chuyện này Kỳ Kỳ Cách nói với nàng cũng không hiểu.



Chưa nói đến người khác, thái hậu là một người thông minh như thế, biết rõ con trai không thích, không phải là vẫn đem nữ tử trong mẫu tộc nhét vào trong cung sao?

Hàm An cung có cái nhà bếp nhỏ, bếp lò cả năm không tắt lửa, chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu lương thực nguyên chất. Không lâu sau A Như Na cùng các cung nữ bưng lên mấy loại mì sợi và chút đồ ăn tinh tế.

Đang ăn cơm Ngạc Văn Châu vẫn còn than phiền: "Tử Cấm Thành trừ đồ ăn có chút tinh tế còn lại không có gì tốt hết! So với thảo nguyên của chúng ta còn kém xa!"

Kỳ Kỳ Cách buông đũa xuống nói: "Aiya, muội vừa nói như thế ta đột nhiên muốn uống ly trà!"

"Muốn uống thì kêu thiện phòng pha đi!"

Kỳ Kỳ Cách lắc đầu một cái: "Không, trà sữa như thế không có linh hồn!"

Sắc mặt Ngạc Văn Châu biến đổi: "Tỷ không phải lại làm cái kia chứ? Ta không cho phép, ta không chấp nhận! Tỷ đã là hoàng hậu rồi, không được làm chuyện mất mặt xấu hổ!"

Tiếng thét chói tai của Ngạc Văn Châu cũng không thể ngăn cản bước chân của Kỳ Kỳ Cách, sau khi ăn cơm xong, Kỳ Kỳ Cách thay y phục nhẹ nhàng hơn, tháo xuống trang sức trên đầu, dùng khăn vải bọc tóc lại. Nàng đi vòng một vòng trong kho xãh hai cây đại chùy đi ra.

Ngạc Văn Châu kinh hãi hét lên chói tai: "Tỷ từ đâu mang tới vậy?"

Kỳ Kỳ Cách quơ quơ cây đại chùy: "Muội nói cái này à? Đây là của hồi môn của ta!"

Ngạc Văn Châu gần như muốn ngất xỉu, nàng vịn vào A Như Na nói: "Đi! Gọi hết tất cả thái giám cung nữ đi ra ngoài! Phái người canh cổng. Hàm An cung chúng ta từ ta còn hai người phúc tấn thứ phi, ngàn vạn lần không được để cho bọn họ nhìn thấy!"

A Như Na cười nhận lệnh, nàng ta trung thành nhất, bất kể chủ tử làm gì đều đúng, nàng ta tuyệt đối sẽ không khuyên.

Kỳ Kỳ Cách xách đại chùy đi đến một gian phòng nhỏ ở góc tây nam, nơi này không có người ở, cũng không để đồ. Tuyệt nhất chính là trong này có một cái giường đất (giường lò, đắp bằng đất, gầm giường có ống dẫn khói nóng hoặc để lò sưởi, ở miền bắc Trung Quốc.)

Kỳ Kỳ cách lễ phép hỏi muội muội: "Muội có muốn cùng nhau không?"

Ngạc Văn Châu hét lên: "Ta cho dù chết khát, cả đời không uống trà, từ trên cổng thành nhảy xuống cũng tuyệt đối không làm cùng tỷ!"

Kỳ Kỳ Cách nhỏ giọng nói: "Muội có thể xem chiếc giường này thành người muội ghét, ví dụ như...hoàng thượng!"

Ngạc Văn Châu nhìn trái nhìn phải, nàng ngược ngùng nhận lấy chùy: "Đây là tỷ cầu xin ta! Chứ không phải ta chủ động đâu!"

Hai tỷ muội bốn mắt nhìn nhau, giơ đại chùy lên liền đập xuống, không quá một khắc sau liền đập nát chiếc giường đất.

Kỳ Kỳ Cách lại lấy ra chiếc chùy nhỏ, cẩn thận loại bỏ lớp bùn trát trên gạch, đợi làm xong những thứ này nàng có thể làm một cái bếp bằng vữa bùn rồi.

Ngạc Văn Châu bên cạnh phủi lớp bụi trên người, một bên giễu cợt tỷ tỷ: "Tỷ nhìn cái dáng vẻ bụi bám đầy của tỷ đi, điểm nào giống hoàng hậu chứ?"

Kỳ Kỳ Cách thở dài nói: "Aiya, thật ra thì làm hoàng hậu cũng không phải điều ta muốn!" Lý tưởng cuối cùng của ta chính là làm một Blogger làm nông.

Ngạc Văn Châu liếc mắt, lời nói này thật đủ làm người bực tức.

Gỡ lớp bùn vữa khỏi những viên gạch cũ, Kỳ Kỳ Cách chuẩn bị trát bùn. Nàng không biết, bên ngoài Hàm An cung, Tô Ma Lạt Cô mang theo rất nhiều cung nữ thái giám tới đưa đồ thái hậu ban thưởng.