Chương 3: Tiểu lang cẩu

Sau khi gửi tin nhắn, Thư Di không đợi Thịnh Tư Dịch trả lời mà liền đi tắm.

Khi cô đi ra, đã thấy Lục Dương ở đây rồi, đang ngồi trong phòng khách chơi game trên máy tính bảng.

Ngón tay cậu ta liên tục di chuyển trên màn hình, tiếng “Double Kill__”, “Triple Kill__”, “Lengendary__” không ngừng vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

“Ăn tối chưa?” Thư Di lấy khăn lau tóc, đi về nơi phát ra âm thanh.

“Đã ăn rồi.” Người nào đó đang chơi game trên ghế sô pha thản nhiên đáp, hai tay vẫn không ngừng di chuyển trên màn hình, một lúc sau mới nói tiếp: “Đúng rồi, điện thoại của chị vừa đổ chuông.”

Điện thoại?

Thư Di nhấc điện thoại trên ghế sô pha lên và phát hiện có một cuộc gọi vừa kết thúc, trên màn hình chính là số điện thoại Thịnh Tư Dịch vừa gửi tin nhắn đến.

“Cậu đã thay tôi nghe điện thoại?”

“Ân, em nghĩ đó là điện thoại của em, không cẩn thận liền ấn nghe.”

Cả hai người đều dùng IphoneX màu đen, và đều không có ốp điện thoại, để cùng một chỗ rất dễ bị nhầm lẫn.

Thư Di nhìn màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi hơn mười giây, liền hỏi: “Người kia có hỏi gì không?”

“Có, sau khi em nghe điện thoại, anh ta liền hỏi em là ai.”

“...Vậy cậu trả lời như thế nào?”

“Em nói em là (*) Tiểu Lang Cẩu mà chị bao nuôi a__”

(*)Tiểu Lang Cẩu: chỉ những chàng trai ngây thơ, đơn thuần, thích lái máy bay.

“…..”

“Ha ha, đùa chị đó, lúc đó em không phản ứng gì, chỉ nói tôi là Lục Dương. Sau đó anh ta hỏi chị đang làm gì, lúc đấy em mới phát hiện mình nhận nhầm điện thoại nên liền nói chị đang đi tắm, kết quả anh ta không nói gì liền cúp máy.”

Lục Dương nói, đúng lúc máy tính bảng vang lên “Victory__”, cậu ta ném máy tính bảng sang một bên, đột nhiên đứng dậy tiến lại gần Thư Di hỏi: “Bà cô, người đàn ông đó là ai vậy?”

Ánh mắt Lục Dương sáng quắc nhìn cô, vẻ mặt hóng hớt.

Thư Di lười để ý cậu ta, chỉ đáp “Kim chủ baba”

Tất cả nhà đầu tư và tài trợ Thư Di đều gọi là Kim chủ baba.

Lục Dương bĩu môi khinh thường, ngồi lại sô pha tiếp tục trận game, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Bà cô, uống rượu không ?”

“?”

“Nghe nói hôm nay chị đi gặp bạn trai cũ, nếu tâm trạng không thoải mái, em có thể bồi chị uống hai ly.”

Lục Dương nói xong, ánh mắt liền liếc nhìn những chai rượu vang trên tủ rượu trong phòng khách.

“…” Thư Di không nói nên lời lườm hắn một cái, “Cậu mau ngủ sớm đi, sáng mai cậu còn có một cuộc phỏng vấn!”

Sau đó, cô cầm điện thoại di động đi vào phòng ngủ, đến khi cô đi ngủ, Thịnh Tư Dịch không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào.

Đương nhiên, Thư Di sẽ không chủ động gọi lại, nên cô mặc kệ, liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau, Thư Di đưa Lục Dương đến nơi phỏng vấn.

Lục Dương là nghệ sĩ thứ hai Thư Di đưa về sau khi cô trở thành người quản lý.

Lục Dương xuất thân là ngôi sao nhí, nổi đình đám một thời khi mới ra mắt năm 6, 7 tuổi. Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, hình tượng hài hước khi còn nhỏ ngày càng không phù hợp với cậu ta, công ty cũng không có cách nào xác định hình ảnh cho cậu, thế là sau khi Thư Di gia nhập công ty chưa được bao lâu, công ty liền ném cậu ta cho cô đào tạo.

Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Lục Dương khi đó vừa kết thúc kì thi đại học, là một cậu nhóc tràn đầy năng lượng.

Thư Di lúc đó mới vào nghề, vì sợ người khác cảm thấy cô không đủ trình độ nên đã cố tình trang điểm phong cách chững trạc, mà hôm đó Lục Dương không đeo kính áp tròng nên không cẩn thận liền gọi cô là “Bà cô”(A di)

Thư Di nghĩ, trong tên cô cũng có chữ di, gọi là “A di” cũng có vẻ đúng nên đã không sửa lại, Lục Dương không biết là cố ý hay không mà liền gọi vậy đến hai năm.

“Bà cô, chị đưa em câu trả lời phỏng vấn kiểu gì đây a?”

“Ví dụ như: Hiện tại hình tượng bạn trai Tiểu Nãi Cẩu và Tiểu Lang Cẩu đều đang hot, bạn nghĩ mình thuộc loại nào? Trả lời: Tôi không thể là người sao?”

“Tiếp, câu hỏi: Câu nói can đảm nhất bạn từng nói là gì? Trả lời: Tiền này không phải của tôi.”

Ngồi ở trong phòng nghỉ, Lục Dương cầm bản thảo do Thư Di đưa, nhíu mày nhìn cô. Thư Di quay đầu liếc cậu ta một cái: “Đừng nói nữa, hiện nay các cô gái nhoe đều thích hình tượng này, cậu chỉ cần trả lời như thế này là được.”

Lục Dương cao 1m83, đẹp trai tươi mới, ngoại hình chất lượng cao.

Tuy nhiên, trong làng giải trí không thiếu những mỹ nam mỹ nữ, chỉ dựa vào gương mặt rất khó khiến người khác nhớ đến, nên sau khi Thư Di tiếp nhận Lục Dương liền giúp cậu thay đổi hình tượng.

Trong sạch, đầy lòng nhân ái và tốt bụng chính là điểm thu hút của Lục Dương vì vậy Thư Di liền xây dựng cho cậu hình tượng anh trai nhà bên, khắc họa cậu ta là một chàng trai ngốc nghếch nhưng tích cực và thẳng thắn, điều này đã giúp cậu ta tăng độ nổi tiếng trong hai năm qua.

“Nhắc lại lần nữa, cậu không được tự do trả lời a.”

Đưa Lục Dương đến phim trường, Thư Di lần nữa nhắc lại.

Cô không có gì để làm vào buổi sáng, đơn giản chỉ cần đợi Lục Dương chụp ảnh. Sau khi cậu ta chụp xong cả hai đi ăn cơm cùng nhau, họ không muốn nhưng lại vô tình đυ.ng mặt Thịnh Tư Dịch ở nhà hàng.

“Này, người kia nhìn thật giống bạn trai cũ của chị.” Vừa ngồi xuống, Lục Dương đeo khẩu trang liền nhận ra Thịnh Tư Dịch, sau đó nói với Thư Di.

Thư Di nhìn theo ánh mắt của Lục Dương, chỉ thấy Thịnh Tư Dịch đang ăn trưa với một người đàn ông mặc vest trên chiếc bàn gần cửa sổ cách đó không xa.

“Có muốn đổi nhà hàng không?” Lục Dương hỏi Thư Di.

“Không cần.” Thư Di liếc nhìn sang bàn của Thịnh Tư Dịch, chỉ thấy hắn cùng người đàn ông kia đang bàn công việc với nhau, không chú ý đến cô.

Cô tiếp túc cầm menu chọn món.

Đồ ăn vừa lên, Lục Dương bắt đầu tỏ ra ân cần, giúp cô cắt miếng bít tết, vừa cắt vừa nhìn cô ranh mãnh nói: “Bà cô, em có thể đóng vai bạn trai chị một lát nha~”

“…” Uh, cảm ơn rất nhiều, nhưng__

“Cứ làm việc của cậu đi, một cậu nhóc như cậu, hắn sẽ không để vào mắt.” Thư Di liếc nhìn Thịnh Tư Dịch, hắn dường như không hề quan tâm.

Lục Dương liền trở nên không vui, trừng mắt nhìn cô, cúi đầu gắp một miếng bít tết, hung ác nhai.

Bọn trẻ con bây giờ tính khí thật thất thường.

Thư Di lấy một chiếc bánh macaron trên quầy đồ điểm tâm: “Quên đi, biểu hiện hôm nay của cậu không tệ, cho phép cậu ăn một chiếc macaron.”

“Một chiếc?” Lục Dương nhìn cô, có chút bất mãn…

“Nhiều quá?” Thư Di làm bộ không hiểu, “Vậy nửa chiếc là được rồi.”

Nói xong liền muốn chia macaron, nhưng Lục Dương vội vàng đưa tay ra, bắt lấy tay cô, ngậm lấy macaron, thuận tiện liếʍ ngon tay cô.

Đang ở nơi công cộng, Thư Di vội vàng liếc nhìn xung quanh, phát hiện nhà hàng ngoài bàn của cô và của Thịnh Tư Dịch ra thì không có khách mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu vội vàng dạy dỗ Lục Dương: “Cậu là chó sao?”

“Em là hổ!”

“…”

Hai người ấu trĩ như trẻ con, Thịnh Tư Dịch từ xa nhìn ngón tay dính màu xanh của Thư Di, không khỏi ngẩn người hồi lâu.

Hắn cúi đầu, từ điện thoại mở ra tin nhắn của Thư Di tối hôm qua, đến cùng không nhịn được mà gửi một tin nhắn.

Thư Di đang lau tay cảm thấy điện thoại rung lên, cô vuốt màn hình, nhìn thấy tin nhắn của Thịnh Tư Dịch, chỉ có ba từ__ “Bạn trai em?”