Chương 2: Quy đổi

Đứng trước lợi ích, mọi mâu thuẫn đều có thể hóa thành lụa ngọc.

Thư Di mặc dù không hiểu rõ thái độ của Thịnh Tư Dịch, nhưng trước mặt nghệ sĩ của cô và trợ lý của hắn thì cảnh tượng nên diễn ra vẫn cứ diễn ra.

Một bữa ăn thật vô vị.

May mắn là Thịnh Tư Dịch ngược lại vô cùng thoải mái, chuyện làm người đại ngôn cũng không gặp khó khăn, ngay tại chỗ liền đưa ra điều kiện đãi ngộ, cũng đồng ý với cô sẽ sửa lại hợp đồng.

Sau khi bữa ăn kết thúc, trợ lý của Thịnh Tư Dịch chở họ đến cửa hàng trang sức của Thịnh gia cách nhà hàng không xa.

Tuần lễ thời trang sẽ diễn ra trong vài ngày tới, mỗi lần diễn ra tuần lễ thời trang đều không thể thiếu được của tỉ thí ngầm giữa các nữ minh tinh. Ai mặc trang phục nổi bật hơn, ai có trang sức hoa lệ hơn___

So với cuộc cạnh tranh của các thương hiệu trang phục, cuộc cạnh tranh giữa các thương hiệu trang sức trên thảm đỏ dường như càng gay gắt hơn. Vì Tiêu Sa Sa bây giờ đã là người đại ngôn, cô ấy đương nhiên phải chọn một số món trang sức để thu hút sự chú ý.

Việc này, kỳ thật chỉ cần bàn giao cá nhân là được, hiếm khi Thịnh Tư Dịch đích thân tự mình đến.

Thư Di nhìn nhân viên trong cửa hàng lần lượt lấy ra những món trang sức thường ngày được khóa trong két sắt, thế là cô cũng đi theo để lựa chọn và kiểm tra.

Chiếc váy đi thảm đỏ của Tiêu Sa Sa cũng đã được đặt từ lâu,Thư Di đã đề xuất một vài chiếc váy và Tiêu Sa Sa đã thử từng chiếc một.

Lúc này, Thịnh Tư Dịch bước tới, “Em có thích món nào không? Cũng chọn hai món đi.”

Trên quầy đầy trang sức, không biết đắt bao nhiêu, tùy ý chọn một món cũng trên 100 vạn tệ.

Dựa theo giá trị hiện tại của Tiêu Sa Sa, mặc dù có rất nhiều nhãn hàng tài trợ cho cô ấy nhưng những món trang sức đắt tiền vẫn phải trả lại theo quy định. Không nghĩ Thịnh Tư Dịch ngược lại tốt như vậy, tùy tiện để Tiêu Sa Sa lựa chọn liền không nói, lại để người quản lý như cô cùng chọn.

Thư Di: “Như vậy thì thật ngại ngùng.”

Thịnh Tư Dịch: “Không sao, đều là để quảng bá.”

“Thịnh tổng thật quá hào phóng.” Thư Di mỉm cười, nhưng cô không chọn trang sức trên quầy mà cô nhìn vào màn hình ở trung tâm cửa hàng, chỉ vào bộ trang sức được làm bằng đá quý nói, “Tôi thực sự thích bộ đó.”

Đó là bộ trang sức của cửa hàng trang sức Thịnh Miện năm nay. Nó bao gồm một đôi bông tai hình quả lê với trọng lượng 10 carat và một chiếc vòng cổ được khảm hơn 5.000 viên kim cương. Chiếc vòng cổ có hình bầu dục, mặt vòng cổ hình quả lê, được đính những viên kim cương trắng hình ô liu, nghe nói phải mất hàng nghìn giờ để tạo ra nó bằng phương pháp thủ công. Nó có thể phát ra ánh sáng bốn phía, vô cùng xa hoa.

Giá của bộ trang sức này lên tới hàng ngàn vạn.

Tay của Tiêu Sa Sa bị kẹt khi đang thử đồ trang sức, vội vàng quay đầu nhìn người quản lý của mình, người luôn có chừng mực bây giờ lại nói những lời đáng xấu hổ như vậy.

Ngạc nhiên là Thịnh Tư Dịch nghe xong cũng không tỏ ra khó chịu, liền hỏi nhân viên bán hàng, “Bộ trang sức kia là của cửa hàng sao?”

“Là...Là nó.”

“Lấy ra cho Thư tiểu thư thử.”

Ô, chỉ là đeo thử. Tiêu Sa Sa lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ EQ của Thịnh Tư Dịch vẫn còn khá cao.

Ngay sau đó, người bán hàng lấy ra bộ trang sức từ trong két sắt trong phòng.

Thư Di nhìn thứ trước mắt, tháo bông tai ra, liền định thử. Không nghĩ tới Thịnh Tư Dịch cầm nó trước, tiến đến gần rồi đích thân đeo nó cho cô.

Hắn đứng phía sau cô, cẩn thận giúp cô đeo vòng cổ, giống như một người bạn trai đang quan tâm bạn gái. Giúp cô đeo nó, thậm chí còn thuận tiện sửa lại tóc giúp cô.

Thư Di chợt nhớ lại lần đầu tiên Thịnh Tư Dịch đeo trang sức cho cô.

Mọi người nghĩ rằng sau khi làm người mẫu Thư Di đã leo lên người Thịnh Tư Dịch, nhưng thực tế, Thư Di đã quen biết Thịnh Tư Dịch sớm hơn thế rất nhiều.

Đó là khi cô còn là sinh viên năm nhất.

Thời gian đó, vì kinh tế eo hẹp nên cô phải tìm kiếm những công việc bán thời gian: phục vụ trong các quán ăn nhanh, phát tờ rơi, dạy thêm, tiếp tân...Cô đã làm rất nhiều công việc nhưng trong số đó công việc dễ nhất là đi hẹn hò cùng những người giàu có.

Trong xã hội ngày nay có rất nhiều người giàu có và thành đạt, họ thích những cô gái trẻ trung, xinh đẹp nhưng lại không có nhiều thời gian để làm quen, theo đuổi hoặc tốn quá nhiều tâm sức để duy trì mối quan hệ; vì vậy, một trang web cho thuê đã dựa vào nhu cầu của họ mà phác huy tác dụng.

Trên trang web bán thời gian của Thư Di, các thành viên đã đăng kí chỉ cần trả phí thành viên mỗi năm là có thể lựa chọn những cô gái theo sở thích của họ và gửi thư mời.

Buổi gặp mặt đầu tiên chủ yếu là đi ăn tối hoặc xem phim; sau này có thể có những nhu cầu chuyên sâu hơn nhưng đều dựa trên cơ sở tự nguyện của đôi bên; trên trang web có rất nhiều những cô gái trẻ đẹp cho khách hàng lựa chọn.

Mặc dù mức lương theo giờ do trang web trả không cao nhưng những vị khách hẹn hò sẽ tặng một số món quà như túi hàng hiệu, đồ trang sức,… bán lại cho các trang web mua đồ cũ cũng đủ để chi tiêu trong nửa tháng.

Thời gian đó, Thư Di vừa học nặng, vừa đi làm thêm nên không có nhiều thời gian, cô cảm thấy công việc này rất dễ còn kiếm tiền nhanh nên đã làm nó một khoảng thời gian.

Cô xinh đẹp, vóc dáng cao ráo, dù nàng trực tiếp ghi trên profile rằng sẽ không cùng khách hàng phát sinh quan hệ nhưng vẫn có rất nhiều người muốn mời cô đi cùng các bữa tiệc hay sự kiện kinh doanh.

Thư Di đã gặp Thịnh Tư Dịch vào thời điểm đó.

Lúc đó, Thịnh Tư Dịch đã không cho cô biết tên thật của hắn vì khách hàng của trang web đều có nhu cầu bảo vệ quyền riêng tư.

Khiến cô kinh ngạc là Thịnh Tư Dịch thông qua trang web gửi lời mời cho cô không phải vì muốn cùng cô đi yến hội hay sự kiện, cũng không phải vì muốn tìm mối quan hệ bạn trai bạn gái hay tình nhân. Mỗi lần gặp mặt cũng chỉ cùng cô đi xem phim hoặc đi nghe hòa nhạc.

Hắn dường như chỉ đơn thuần muốn tìm một người đi cùng mà thôi.

Mặc dù Thư Di không thể đoán được suy nghĩ của Thịnh Tư Dịch nhưng thấy hắn phong độ còn thú vị nên cô cũng vui vẻ đi theo hắn, mà dường như hắn cũng rất hưởng thụ khi làm bạn với cô, mỗi lần gặp mặt đều tặng cô không ít trang sức.

Dây chuyền, lắc tay, bông tai, ghim cài áo,… mỗi lần gặp hắn đều mang cho cô một món quà nhỏ. Thư Di thông thường đều sẽ bán đi, có một lần, Thịnh Tư Dịch phát hiện, cô nghĩ hắn sẽ tức giận không ngờ hắn chỉ mỉm cười nói: “Sao em không trực tiếp nói với tôi? Nếu như em thích tiền mặt hơn, tôi sẽ trực tiếp chuyển cho em.”

Sau đó, Thịnh Tư Dịch không hề tặng quà cho cô nữa, mỗi lần hẹn hò đều trực tiếp chuyển tiền cho cô.

Tuy nhiên, Thư Di cảm thấy không thoải mái lắm với loại giao dịch trần trụi như vậy, cô luôn có cảm giác đang bán mình. Thịnh Tư Dịch sau này cũng nhận thấy điều đó, vì thế lại đổi thành tặng cô món đồ gì đó, chỉ là mỗi lần đều giữ lại hóa đơn mua hàng, vì vậy Thư Di không cần bán lại trên trang web mua đồ cũ mà chỉ cần mang nó đến trung tâm thương mại để hoàn trả.

Hai người thỉnh thoảng đi hẹn hò, ăn cơm như thường lệ… Mối quan hệ như vậy kéo dài nửa năm, cho đến một ngày, Thịnh Tư Dịch nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài, sau đó hắn vui vẻ nói với cô rằng cô gái hắn thích sẽ quay trở lại Trung Quốc.

“Mặc dù giữa chúng ta không có gì… Nhưng tôi sợ cô ấy sẽ không vui, vì vậy sau này tôi không thể tiếp tục hẹn hò với em.”

Thế là ngay trong ngày hôm đó, Thịnh Tư Dịch kết thúc mối quan hệ với Thư Di và giới thiệu cho cô một công việc khác được trả lương cao không kém – người mẫu trang sức.

Cũng chính từ công việc này, Thư Di được tiếp xúc với ngành người mẫu, nhưng đồng thời nó cũng khiến cô biết được thân phận thật của Thịnh Tư Dịch, nhận thức được khoảng cách giữa hai người quá chênh lệch.

Món quà cuối cùng Thịnh Tư Dịch tăng Thư Di là một chiếc ghim cài áo hình chuồn chuồn hai viên ngọc lục bảo hình giọt nước trên cánh chuồn chuồn có thể tháo ra làm bông tai.

Thư Di cuối cùng không cam lòng từ bỏ, vì vậy cô đã ở lại.

Kể từ đó, hai người không còn gặp lại nhưng Thư Di vẫn thường nhớ tới cảnh tượng hai người cùng nhau hẹn hò.

Sau này có người giới thiệu cô tham gia cuộc thi người mẫu “Thiên sứ Phương Đông”, cô không chút do dự liền đồng ý.

Được trao giải thưởng và ký hợp đồng, cô từ sàn diễn trong nước được diễn trên các sàn diễn quốc tế. Với bảy phần chăm chỉ và ba phần may mắn trời cho, cuối cùng cô đã trở nên nổi tiến.

Và sau khi gặp lại Thịnh Tư Dịch, cô đã không từ thủ đoạn để bám chặt lấy hắn.

Vị sự cố trong hôn lễ, mọi người đều cho rằng Thịnh Tư Dịch nợ cô rất nhiều, nhưng thực tế, hắn cũng đã cho cô rất nhiều.

Nằm trên sô pha ở nhà, Thư Di bấm vào bức ảnh chụp ở cửa hàng trang sức hôm nay, không khỏi thở dài một hơi.

Tại cửa hàng trang sức, cô bất quá chỉ là muốn phá đám nên đã cố ý nói rằng mình thích bộ trang sức đó.

Không nghĩ rằng Thịnh Tư Dịch sẽ thật sự tặng nó cho cô, nhưng trước đó, người quản lý đã nói rằng một trong những viên đá trên vòng cô đã bị rơi ra, cần phải sửa chữa.

Thư Di sao có thể không hiểu ý tứ trong đó, liền thức thời cởi bỏ vòng cổ.

Cô nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng hôm sau cô bất ngờ nhận được tin nhắn nói chiếc vòng cổ đã được sửa xong, hỏi cô thời gian đến lấy.

Tin nhắn này đến từ số lạ, nhưng cô biết chắc rằng Thịnh Tư Dịch đã lấy số cô từ chỗ trợ lý của hắn.

Cô nhìn điện thoại, im lặng hồi lâu, cuối cùng trả lời: Quy đổi thành tiền mặt đi.

Nếu anh muốn bù đắp vậy thì quy đổi bộ trang sức thành tiền mặt đi.

Thư Di nói thêm một câu, sau đó liền gửi số tài khoản của mình.