Chương 8: Khẩu đại bác lớn 22cm phá thân

Trong khi vẫn còn tỉnh táo, anh lập tức gọi điện thoại cầu cứu nhưng lại phát hiện điện thoại không có tín hiệu.

Hoa Thư mỉm cười lấy thiết bị gây nhiễu tín hiệu từ trong túi ra, lắc nó trước mặt anh, làm cho anh phải chấp nhận sự thật.

Anh loạng choạng muốn chạy ra khỏi nhà, nhưng tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, hình ảnh xuất hiện trước mắt đều chồng lên nhau, anh thậm chí không phân biệt được cửa ra vào nằm ở đâu, thân thể dần dần mất khống chế, cuối cùng ngã phịch xuống đất.

Hoa Thư đã cố gắng lắm mới khiêng được Dịch Triển Dương đến giường, còng tay chân anh bằng xích sắt mà cô mang theo, sau khi giày vò anh xong, cô đã cạn kiệt 90% sức lực, đổ mồ hôi đầm đìa.

Nhưng vì gương mặt này thì rất đáng.

Người đàn ông còn đang hôn mê, mày kiếm nhướng lên, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt, lông mi dài rậm rạp, sống mũi cao thẳng, chóp mũi còn hơi nhếch, môi mỏng khẽ hé mở, thở ra một hơi ấm áp, ngũ quan không chê vào đâu được, xương hàm sắc như dao cắt, có một loại cảm giác xa cách lạnh lùng, nhưng lại làm cho người ta khó có thể rời mắt.

Nếu một khuôn mặt như vậy có thể tự do hoạt động trong làng giải trí, thì có thể cạnh tranh được với ảnh đế Địch Khải. Vẻ ngoài của Địch Khải có xu hướng tà mị, mạnh mẽ và cao quý, mà Dịch Triển Dương thì thanh lịch, thận trọng và kiêu ngạo. Họ là những kiểu người hoàn toàn khác nhau, đều phù hợp với kiểu bạn tình trong tưởng tượng ham muốn thể xác mà cô mong muốn.

Không biết kích thước bên trong có đáp ứng được yêu cầu của cô hay không, nghĩ đến đây Hoa Thư lại mong chờ, nhìn chằm chằm vào đường cong phồng lên trên quần, chắc cũng không quá tệ.

Sau hơn hai giờ, người đàn ông tỉnh lại, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, đầu rất đau, chân tay bủn rủn.

Để anh có cảm giác sâu sắc hơn, cô không giống như một kẻ hϊếp da^ʍ khiến nạn nhân bất tỉnh như một cái xác không hồn rồi phạm tội, cô thích nạn nhân vùng vẫy trong bất lực, giống như Hoàng Mạn Ny khỏa thân diễu võ giương oai trong nhà cô, cũng làm cho mẹ cô vừa giận vừa bất lực như thế.

“Anh tỉnh rồi à?”

Hoa Thư ngồi trên giường, vuốt ve khuôn mặt anh, nghịch chiếc khuyên kim cương trên dái tai anh.

Thị lực của anh dần dần hồi phục, anh nhìn rõ cô, lại phát hiện mình bị còng tay, dùng sức kéo mạnh vài lần nhưng vẫn không thể vùng ra.

“Nếu bây giờ cô chịu thả tôi ra, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.” Dịch Triển Dương bình tĩnh nói, trên mặt lộ ra một tia căm giận.

“Không thả.” Hoa Thư lắc đầu, bắt đầu cởi cúc áo của anh, thân thiện nói: “Anh thích nhẹ nhàng hay thô bạo?”

“Dừng lại!” Người đàn ông cảnh cáo với giọng điệu mạnh mẽ và đanh thép.

‘Vậy tôi sẽ thô bạo một hút.” Hoa Thư dứt khoát ngồi lên eo anh, dùng hết sức nắm lấy vạt áo kéo mạnh ra, cúc áo trên cùng lần lượt bung ra, lộ ra cơ ngực đầy đặn và cơ bụng cường tráng: “Thích không?”

Ồ wow, thú vị hơn cô nghĩ đấy!

Hoa Thư không khách sáo sờ soạng anh một chút, cảm giác rất tốt, sờ so với mỡ khắp nơi trên người Thương Thành dễ sờ hơn nhiều!

“Dừng lại!” Dịch Triển Dương cảnh cáo lần nữa, hai tay vùng vẫy, chiếc giường bị dây kéo kéo mạnh nên kịch liệt rung chuyển.

“Dừng lại!” Hoa Thư nhại lại anh rồi ngồi xê dịch xuống dưới, mông bị một khối thịt to lớn đâm vào.

Ảo giác sao? Nó lớn như vậy à?

Cô ngồi vào lòng anh, bắt đầu cởi thắt lưng da của anh ra, cơ bắp anh căng cứng vì tức giận, cứng như môt tấm thép vậy.

“Cô có bao giờ nghĩ mình sẽ phải trả giá cho chuyện này chưa?” Dịch Triển Dương ép mình phải bình tĩnh lại, “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng.”

“Trả giá á?” Hoa Thư cười lạnh, móng tay bấu vào cơ bụng anh: “Vậy anh có bao giờ anh nghĩ mình chính là cái giá đó không?”

“Ý cô là gì?”

Thắt lưng da đắt tiền được kéo ra, khuy quần tây không cài, khóa kéo từ từ kéo xuống, chiếc qυầи ɭóŧ hình viên đạn màu trắng tinh bao bọc chặt lấy vật tượng trưng to lớn của đàn ông.

Người đàn ông dường như hiểu ra điều gì đó, nhắm mắt lại cam chịu.

Hoa Thư nhìn chằm chằm vào đường cong phóng đại, đột nhiên cảm thấy một loại hồi hộp phấn khích như chờ xổ số, nhất định trúng giải, nhưng chỉ nhìn giải thưởng đã biết quy mô phải vượt qua mức bình thường, cũng rất xuất sắc.

Cô ngập ngừng thử chạm vào vào cái, một khối to lớn săn chắc lấp đầy lòng bàn tay, vẫn còn hơi nóng như thiêu đốt, khắp người người đàn ông toát ra khí chất lạnh lùng của “mỹ nhân núi băng”, nhưng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giữa đũng quần lại nóng như núi lửa.

Một khuôn mặt thanh tú và hoàn hảo như vậy rồi, mà thứ bên trong lại có một kích thước tuyệt vời như vậy nữa, ông trời đúng là rất ưu ái anh.

Hoa Thư nín thở xé bỏ hàng phòng ngự cuối cùng, kích thước khổng lồ của người đàn ông hiện ra trước mắt cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn cận cảnh cự vật thật của đàn ông, như một con sâu thịt to mềm nằm trên khu rừng rậm đen kịt, màu sắc sẫm hơn da, không được đẹp mắt cho lắm, còn có hai cái túi tinh lớn đầy đặn treo bên dưới nữa.

Nó lớn hơn nhiều so với cái trên phim, rất nhiều...

Hoa Thư bất ngờ cầm lấy thân gậy thịt, Dịch Triển Dương đột nhiên run lên, bụng dưới càng thêm thắt chặt.

Ngay cả bản thân Dịch Triển Dương cũng không ngờ rằng mình lại có phản ứng lớn như vậy với cô, dù anh có kìm nén thế nào, thứ khổng lồ trong đũng quần của anh cũng bơm máu phồng lên trong lòng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, hoàn toàn thức tỉnh thành một khẩu pháo lớn cứng như thép, phần thân phình to đến mức cô không thể cầm hết bằng một tay.

Cái này thật sự phải nói là rất rất lớn…

Cô chỉ nghĩ đến Kế hoạch A ở kích thước nhỏ, Kế hoạch B là tầm 18cm theo đường âʍ đa͙σ trung bình của phụ nữ, không có kế hoạch C lớn hơn 18cm nào cả. Kích thước trước mặt cô rõ ràng lớn hơn 18cm nhiều... Cô so nó vào bàn tay của mình, ước tính phải tầm 22 cm…

Vốn dĩ 18cm mà làm với trinh nữ không thích hợp lắm, bây giờ ngoại trừ chiều dài và độ dày đáng kinh ngạc, cái qυყ đầυ bóng loáng to như quả trứng ngỗng, cô không phải là nữ chính trong tiểu thuyết có tài năng xuất chúng, đồ chơi lớn như vậy mà đâm vào chẳng khác nào tự sát…

Hoa Thư vốn định rút lui, dù sao âʍ đa͙σ cũng sẽ bị rách, mất máu nhiều sẽ gϊếŧ chết cô, nhưng cởϊ qυầи anh ra rồi, không làʍ t̠ìиɦ với anh cô không cam tâm!

Chết thì chết thôi!

Hoa Thư lấy hết can đảm từ trên đùi người đàn ông đứng lên, hít sâu một hơi, kéo qυầи ɭóŧ ra mình ra, hướng cự vật khổng lồ của anh vào hoa huyệt của mình.

“Cô thích tôi à” Người đàn ông nhắm chặt hai mắt đột nhiên hỏi.