Chương 7: Chuốc thuốc mê

Hoàng Mạn Ny đau đớn ôm lấy da đầu hét lớn, nhưng vì phần dưới cơ thể bị tê liệt và sức mạnh của phần trên cơ thể có hạn nên bà hoàn toàn không có năng lực tự vệ.

Có thể các y tá đã quen với sự ngang ngược và vô lý của bà, cho dù có nghe thấy động tĩnh cũng không có ai thèm vào phòng kiểm tra.

“Cô là ai? Ai phái cô tới đây!”

Hoa Thư cẩn thận bọc loạn tóc vừa giật được bỏ trong túi giữ nhiệt dự phòng rồi bỏ vào túi xách, không để ý đến lời bà nói, cầm lấy nửa ấm trà lạnh gần đó, chậm rãi rót lêи đỉиɦ đầu bà: “Loại người như bà chết cũng không hết tội, nhưng bộ dạng sống không bằng chết này của bà, so với chuyện bà chết đi một cách đơn giản thì tôi còn thấy vui hơn rất nhiều đấy.”

“Có ai không! Có người gϊếŧ người! Có ai không mau tới đây đi!”

Hoàng Mạn Ny dùng hết sức chống cự và kêu lên, Hoa Thư không sợ bị bắt, nhưng cô sợ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của mình, cho nên nhanh chóng rời đi mà không ở lại.

“Tôi sẽ lại đến thăm bà.”

Cô muốn chắc chắn rằng anh có phải là con của người đó hay không.

Về nhà, Hoa Thư cất giữ lọn tóc đó rất kỹ, cô muốn lấy một mẫu khác, nói khó thì cũng không khó lắm, ít nhất cô có thể vào nhà anh, nhưng khó khăn là dựa theo quan sát của cô, Dịch Triển Dương hơi mắc bệnh thích sạch sẽ, không thể ra tay ngay được.

Ngày hôm sau, lúc 11:55:01, Hoa Thư bấm chuông cửa, định chờ cơ hội trong vòng năm phút giới hạn sẽ lấy được mẫu DNA.

Nhìn xung quanh, cái gì cũng sạch sẽ không tì vết, đến nửa sợi tóc cũng không có, có khi còn sạch hơn cả mặt cô, Hoa Thư đành phải tập trung hoàn toàn vào đồ ăn trên bàn.

Dịch Triển Dương ăn uống tao nhã, không bao giờ ăn đồ thừa, sau một tuần Hoa Thư vẫn không lấy được.

Có lẽ ông trời cũng thấy không vừa mắt, cuối cùng cũng cho cô một cơ hội, Dịch Triển Dương về muộn, lúc mở hàu ra liền bị vỏ hàu cắt vào tay.

Hộp thuốc ở nơi dễ thấy trước cửa ra vào, Hoa Thư chủ động cầm lấy hộp thuốc, hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của người đàn ông, cưỡng ép sát trùng, băng bó cho anh.

“Tay anh sao lại lạnh như vậy!” Tay anh một chút cũng không ấm, lạnh như băng, cô còn phát hiện trên lòng bàn tay và mu bàn tay có một vết sẹo cùng kích cỡ, trên cùng một vị trí, chẳng lẽ là vết thương bị đâm xuyên?

“Tôi đã bảo không cần rồi mà!”

Dịch Triển Dương nghe nói muốn rút tay lại, lại bị năm ngón tay của Hoa Thư nắm chặt lấy, thậm chí còn thô tục sờ mu bàn tay của hắn mấy lần, bộ dáng dâʍ đãиɠ như đang đùa giỡn với con trai nhà lành.

“Ngày mai nếu không muốn ăn cơm với canh nước sôi thì cô muốn sờ mấy lần cũng được.” Người đàn ông nhướng mày cảnh cáo.

“Chan canh nước sôi à?” Hoa Thư cân nhắc lợi ích của mình, nhanh chóng buông bàn tay lạnh như băng của người đàn ông ra. Nói thật, tay anh mặc dù rất đẹp, nhưng trên ngón tay có nốt sần rõ ràng, lại cứng và lạnh, sờ vào có cảm giác vô cùng khó chịu.

Lấy được mẫu máu thành công, Hoa Thư gửi đến trung tâm nhận dạng để xét nghiệm, sau vài ngày chờ đợi, kết quả phân tích được đưa ra, đúng như cô dự đoán, hai người đúng là có quan hệ mẹ con.

Hoàng Mạn Ny đã làm tan nát vô số gia đình, cướp đi mọi thứ của mẹ cô từ cha ruột của cô, khiến tuổi thơ của cô phải sống một cuộc sống nghèo khổ và khó khăn. Chỉ là bại liệt, mặt bị biến dạng cũng không thể xua tan hận ý trong lòng cô, dựa vào cái gì mà cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy chứ, mà con trai của bà lại có thể sống xa hoa, cô không chấp nhận!

Anh càng không muốn cô chạm vào anh, cô không chỉ muốn chạm vào anh, mà còn muốn ngồi lên trên người anh, làʍ t̠ìиɦ với anh.

Tuy rằng tính tình không tốt, miệng không thể nói ra những lời phun châu nhả ngọc, nhưng dung mạo của anh rất thích hợp với cô, hơn nữa dáng người xem ra rất tốt, cho nên ngủ với anh chắc chắn không lỗ.

Cả đêm, Hoa Thư nghĩ ra kế hoạch tổng thể rồi đưa ra hai phương án, nếu kích thước của thứ đó ổn, cô sẽ chơi anh, làm vấy bẩn anh, nếu thứ đó không vừa ý, cô sẽ đồn ra ngoài làm cho anh mất mặt!

Vì lợi ích của dạ dày, kế hoạch đã được đặt ra cho ngày trước khi Thương Thành trở về.

Dịch Triển Dương không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần.

So với lấy mẫu DNA, chuốc thuốc mê dễ dàng hơn nhiều, Hoa Thư thừa dịp người đàn ông giúp cô xới cơm, bỏ thuốc mê vào bát canh của anh.

Thuốc có tác dụng rất nhanh, Dịch Triển Dương bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, suy nhược, cảm giác bất thường trong người khiến anh sợ hãi, anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, người phụ nữ trước mặt anh rất khả nghi.

“Là cô làm sao?”