Chương 2: Người đàn ông nhà đối diện

“Đồ lợn! Dậy! Dậy! Đồ lợn kia! Dậy mau!...” Giọng nam khó chịu kia vang lên làm nhạc chuông đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, Hoa Thư mơ mơ màng màng vươn tay về phía tủ đầu giường tắt báo thức đồng hồ, miễn cưỡng ngáp một hơi thật dài, bước ra khỏi phòng xoa xoa đầu con chó lớn Alaska khổng lồ tên Tiểu Pudding.

Người bạn sống chung sành ăn tên Thương Thành mua một ít đồ dùng và đồ ăn, vừa chụp xong gửi cho Hoa Thư đang vừa đánh răng rửa mặt vừa đắp mặt nạ xem, hôm nay là mì ống sốt cà chua thịt xông khói và phô mai với bánh nướng xốp sữa, còn anh ấy cao 192cm, nặng 150kg nên chắc đang muốn giảm cân, chỉ uống cháo trắng với một đĩa dưa chua nhỏ.

Hoa Thư nhìn Thương Thành với cảm xúc vô hạn, nhớ năm đó cô và anh ấy đều là những nam thanh nữ tú ở đại học Tây Thành, với vẻ đẹp xuất thần, sau đó anh ấy kết hôn, chưa được bao lâu thì ly hôn, mới vài năm trôi qua, cân nặng của anh ấy tăng gấp đôi, thân hình thay đổi rất lớn, chỉ lớn hơn cô ba ngày nhưng trông họ giống như cha con vậy.

Khi đó, anh ấy vừa ly hôn, tay không rời khỏi nhà, bị ông chủ cũ nɠɵạı ŧìиɧ với vợ cũ triệt đường sinh sống làm cho anh ấy không thể tìm được công việc, trong người không xu dính túi. Trong lúc tuyệt vọng, anh ấy gặp Hoa Thư đang bế một chú chó con, sẵn tiện được cô mang về nhà, để báo đáp Hoa Thư, Thương Thành đã chăm sóc cho cô từng miếng ăn giấc ngủ, sau đó, anh ấy còn dành dụm mua thêm một căn nhà đối diện, nhưng để cho thuê và thu tiền thuê nhà nên hai người tiếp tục chung sống với nhau.

Chỉ ăn rau ngâm thì thật đáng thương, Hoa Thư bẻ một miếng nhỏ bánh muffin sữa đưa cho anh ấy, Thương Thành bối rối nhìn chằm chằm vào miếng bánh muffin nhỏ mềm, thơm ngon mùi sữa một lúc lâu, nhưng cuối cùng từ chối.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ về nhà, trong nhà đã đổi người thuê, tôi đã bàn với anh ấy rồi, cậu có thể đến đó ăn cơm thay cho một tháng tiền thuê nhà, tôi đã thử tay nghề nấu ăn của của anh ấy, ngon lắm nha.” Trước Tết Nguyên Đán anh ấy sẽ về quê thăm họ hàng, năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là năm nay mẹ Hoa đi công tác nước ngoài cùng người chồng thứ hai nên không thể chăm sóc cho Hoa Thư, anh ấy chỉ có thể tìm người khác thay thế mình chăm sóc cho cô.

“Cậu không thể đưa tôi về nhà chung với cậu sao? Tôi cũng muốn nhận họ là ba mẹ nuôi.” Hoa Thư mong đợi nhìn nhìn anh ấy, cô cũng muốn theo anh ấy về nhà chơi.

“Không được, nhà tôi nằm ở nơi khỉ ho cò gáy, đường xá lại xa, an ninh không tốt, nơi như vậy cậu chịu không nổi đâu.” Hoa Thư vừa xinh đẹp lại vừa yếu đuối, những nơi nghèo nàn không an toàn như các thành phố lớn, nạn buôn người rất nghiêm trọng, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của cô.

“Vậy cậu về chơi mấy ngày, đưa ba mẹ nuôi ra đây ăn tết, tôi sẽ cho bọn họ một gian phòng lớn, tôi với cậu ngủ giường nhỏ.” Hoa Thư đưa ra đề nghị rất tâm lý.

Thượng Thành ngước mắt nhìn cô: “Mơ đi cô nương.”

Thật ra anh ấy cũng muốn đưa bố mẹ ra ngoài, nhưng bố mẹ anh ấy không thích hợp cuộc sống ở thành phố lớn, hơn nữa trước đây họ cùng vợ cũ của anh ấy cũng không hòa thuận nên hai người lớn lại càng không muốn đến nơi này.

Vài ngày sau, Thương Thành về quê, không có ai quản lý nên Hoa Thư hoàn toàn phớt lờ tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, ngủ đến hơn một giờ trưa.

“Thôi chết rồi!” Hoa Thư sợ đối phương không đợi mình ăn cơm, mới mặc áo khoác vội vàng kéo Tiểu Pudding ra cửa, ăn mặc xộc xệch bấm chuông cửa căn nhà đối diện .

Mười lăm giây sau, cánh cửa mở ra một khe hở nhỏ.

“Thực xin lỗi, tôi ngủ dậy muộn.” Hoa Thư đầu bù tóc rối vội vàng giải thích, dùng sức đè đầu chó lớn của Tiểu Pudding xuống, bắt nó cùng mình xin lỗi.

“Ừm, cũng quá giờ cơm rồi, không muốn đợi nữa.”

Giọng nói này!

Cánh cửa đóng lại.

Hoa Thư ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, bụng đói cồn cào kêu lên ọc ọc.

“Tôi có thể ăn đồ nguội và đồ lạnh!” Thực sự đói đến mức không chịu nổi, Hoa Thư không ngừng gõ cửa, hơn một phút đồng hồ, nhưng người bên trong đều bỏ ngoài tai không thèm quan tâm.

Chết tiệt!

Cô chỉ có thể đưa Tiểu Pudding về nhà thay quần áo rồi lên nhà ăn trên lầu, để không bị muộn, cô còn điều chỉnh thời gian, rời đi sớm hơn nửa tiếng để đến nhà người đó ăn tối.

Dù sao cũng là lỗi của cô, đối phương tức giận là chuyện bình thường, Hoa Thư cũng không để bụng, nhấn chuông cửa.

Rất nhanh, cửa lại mở ra, một giọng nam du dương từ tính truyền đến, “Đúng khoảng từ bảy giờ năm mươi lăm đến tám giờ thì đến đây.”

Hoa Thư cảm thấy bối rối, đến trễ không được, mà đến sớm cũng không xong! Thằng cha này! Lần này cô giận thật!

Tất cả là do khẩu vị của cô nhạy cảm, nồi niêu và đồ dùng nếu không được vệ sinh kỹ càng rất dễ bốc mùi, phần lớn người bình thường ăn không được, nhưng chiếc lưỡi vàng của cô thì có thể. Cô không quen với đồ ăn tiệm nên chỉ biết nìn thở cố kìm nén cơn tức xuống.

Để không bỏ lỡ giờ ăn, cô phải điều chỉnh lại đồng hồ báo thức, bấm chuông cửa lúc 7:55:01.

Cánh cửa từ từ mở ra.