Chương 2: Bị tát một cái

Nhưng mà cái miệng nhỏ mềm mại như hoa anh đào còn cọ tiếp như thế, anh không biết trong xe sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Vì thế Ngự Thành Nam nói với Tiểu Triệu: “Đã bỏ xa đám người chưa?”

Tiểu Triệu rất thông minh đáp: “Vâng, đã không theo kịp.”

“Chúng ta trở về đi.” Sau khi Ngự Thành Nam nói xong, tay ấn Hoa Vân Khai biến thành nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô.

Hoa Vân Khai đang định chống người dậy, nhưng hai tay còn chưa dùng sức đã được Ngự Thành Nam đỡ lên.

Bàn tay nóng bỏng của anh nhìn như đỡ bả vai cô, không bằng nói nắm chặt, cô không thể cử động, đành phải ngơ ngẩn nhìn anh.

Dung mạo của người đàn ông này rất đẹp, nho nhã tuấn tú lại ôn nhuận như ngọc, hào hoa phong nhã lại phong độ dịu dàng, có trầm ổn giỏi giang của công tử thế gia, còn mang theo lưu loát tiêu sái của nhân vật phái mới. Nói tóm lại, chính là loại khí chất của thi thư.

Mà tuy Ngự Thành Nam có dáng vẻ Thái Sơn sụp xuống vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng khi mới thấy Hoa Vân Khai, trong lòng anh đã biến hóa ra đủ màu sắc.

Lúc này hai gò má trắng nõn của Hoa Vân Khai phiếm hồng, đôi mắt sáng trong hàm chứa nước mắt, trên chóp mũi tinh xảo đã có chút mồ hôi, dáng vẻ như cô nhóc kiều mị được người ta yêu thương lại ngây thơ thẹn thùng.

Rốt cuộc là cô gái nhà ai, vậy mà kiều diễm ướŧ áŧ lại hồn nhiên ngây thơ như vậy?

Khi vẻ mặt Ngự Thành Nam không đổi đánh giá Hoa Vân Khai, trong đầu suy nghĩ miên man, Tiểu Triệu nói một câu: “Thiếu gia, đã tới nơi rồi ạ.” Kết thúc suy nghĩ bậy bạ của anh.

Anh cười ôn tồn lễ độ nói với Hoa Vân Khai: “Hôm nay ấm ức tiểu thư ở trong phủ tôi ngủ một đêm trước.” Sau đó bàn tay trượt từ bờ vai cô xuống, thản nhiên nắm một tay của cô, một tay khác thì đẩy cửa xe.

Tuy Hoa Vân Khai cảm thấy hành động của người đàn ông này hơi quá mức, nhưng nghĩ tới anh mới ra tay giúp đỡ mình, cùng với biểu cảm nghiêm túc của anh, cô lập tức đánh mất ý niệm dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vì thế ngoan ngoãn theo anh xuống xe.

Không biết vì sao trước cửa biệt thự to như vậy đỗ mấy chiếc xe ô tô, mấy người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc vô cùng thời thượng dựa vào cửa xe hút thuốc, khi thấy Ngự Thành Nam xuất hiện thì lập tức hô lớn: “Hi, anh Ngự!” Không đợi Ngự Thành Nam chào hỏi mấy người kia, lập tức cảm nhận được cơ thể Hoa Vân Khai cứng đờ, sau đó bàn tay mềm mại như không xương giãy dụa muốn rút khỏi lòng bàn tay anh.

Anh trở tay nắm chặt bàn tay nhỏ kia hơn, quay đầu nhìn về phía cô, mang theo vài phần men say, cười như không cười nói: “Em thẹn thùng à? Không sao, bọn họ đều là bạn.” Mà vẻ mặt Hoa Vân Khai phức tạp nhìn anh, có hoảng loạn, có sợ hãi, còn có khó mà tin tưởng.

Đúng lúc này, mấy thiếu niên trẻ tuổi kia cũng đi từ chỗ xe tới, khi bọn họ thấy rõ dáng vẻ của thiếu nữ kia, còn có Ngự Thành Nam nắm chặt tay cô, tất cả đều trợn tròn mắt, trong đó có một người lắp bắp nói: “Hai người? Đây là?” Ngự Thành Nam nắm tay Hoa Vân Khai, trong lòng ấm áp. Anh vốn không muốn nói chuyện với mấy người này, nói vài ba câu đuổi người đi, dù sao bọn họ không phải đang đợi anh.

Đột nhiên bên tai anh có gió mạnh thổi tới, bốp một tiếng, một bàn tay non mềm tát lên sườn mặt anh.

Trên gương mặt ôn tồn lễ độ của Ngự Thành Nam, tươi cười cứng đờ.

Hôm nay anh uống chút rượu, phản ứng không nhanh nhẹn như ngày thường, không tránh được cái tát này của Hoa Vân Khai, không chỉ vì cô đột nhiên đánh một cái, còn vì cô tát không có lý do.

“Anh là thiếu gia nhà họ Ngư sao? Cái tên súc sinh này! Mặt người dạ thú!” Gương mặt trắng nõn của Hoa Vân Khai đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, vừa dùng sức muốn hất tay Ngự Thành Nam ra, vừa la: “Hóa ra, các người là cùng một phe!”

PS: Đại thiếu gia bị vả mặt thật nhanh.