Chương 1: Cười đắc ý

“Mây trôi tản trăng sáng chiếu người đến, mỹ mãn đoàn viên hôm nay say mê…”

Nữ ca sĩ hát múa trên sân khấu, trên tiệc rượu người đến người đi, ăn uống linh đình.

Ngự Thành Nam nhẹ nhàng đẩy rượu ông chủ Vương đưa tới, thản nhiên nói: “Lão Vương, hôm nay không còn sớm nữa, sáng sớm ngày mai tôi còn có cuộc họp, đi trước một bước.” Sau khi nói xong thì lập tức đứng dậy.

Nhưng mà hôm nay đã uống không ít rượu, vậy mà đầu hơi choáng váng, anh không tự chủ được lung lay một cái.

Ông chủ Vương nhanh tay lẹ mắt đỡ anh, còn ân cần nói: “Ông chủ Ngự, chiếu cố không chu toàn, nhưng tôi có chuẩn bị đại lễ cho cậu, cậu nhất định phải nhận lấy đấy.”

“Không cần, chuyện của ông tôi sẽ châm chước, chúng ta ngày khác bàn lại.” Ngự Thành Nam vẫy tay với ông chủ Vương, mà Tiểu Triệu lái xe của anh cũng vội vàng tiến lên.

“Đại thiếu gia, anh thực sự say ư?” Tiểu Triệu vừa đỡ anh vừa cẩn thận hỏi.

“Có một chút, trở về cậu chuẩn bị canh giải rượu cho tôi…” Ngự Thành Nam vừa nói vừa lảo đảo đi ra khỏi đại sảnh.

Hai người đi tới trước xe, Tiểu Triệu vừa mở cửa xe, hai người đứng ở cửa xe cùng ngây ngẩn cả người.

Trong xe có một người phụ nữ, đang ngồi xổm giữa khe hở ghế sau và ghế trước của xe Ngự Thành Nam, hai tay ôm ngực mình, kinh hãi ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Hai người lập tức dừng thở.

Người phụ nữ này vô cùng xinh đẹp, đôi lông mày được cắt tỉa gọn gàng, cong cong như lá liễu, mũi thẳng môi anh đào, làn da vô cùng mịn màng, còn có đôi mắt đẹp động lòng người, lông mi dài dài uốn cong, khóe mắt hơi nhếch lên, cho dù ở trong tình huống kinh ngạc hiện giờ, cũng giống như mặt mày ẩn tình.

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ tới đại lễ ông chủ Vương nói, chẳng lẽ là thiếu nữ này?

Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên mở miệng: “Cầu xin các anh, đừng lên tiếng, có người xấu muốn bắt tôi!”

Chẳng lẽ người phụ nữ này còn bị ép buộc, Tiểu Triệu muốn mở miệng hỏi, thì thấy Ngự Thành Nam ra hiệu bằng mắt bảo anh ta đừng nhiều lời, sau đó nhẹ nhàng nói với cô: “Được, em trốn trên xe tôi một lát trước đi.”

Sau đó nhấc chân lên xe, “rầm” một cái đóng cửa lại.

Tiểu Triệu thấy Ngự Thành Nam lên xe, cũng khẩn trương ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn về phía Ngự Thành Nam: “Đại thiếu gia, lái xe sao…”

“Ừm, về quý phủ trước.” Ngự Thành Nam ngửa người ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cô giống như bị kinh hãi không nhẹ, vẫn cuộn tròn người lại, co rúm ở một góc xe.

Cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Ngự Thành Nam, cũng cảm nhận được anh có chút men say.

Mà anh không nói chuyện, đương nhiên cô cũng không nói.

Tuy vẻ mặt Ngự Thành Nam không đổi, nhưng trong lòng là trời đất quay cuồng.

Người phụ nữ này không phải người phụ nữ phong trần, trái lại như tiểu thư nhà giàu không rành thế sự, không chỉ vì khí chất hồn nhiên thuần khiết trên người cô, còn có quần áo trang sức trên người đều có giá trị xa xỉ.

Nếu cô là đại lễ ông chủ Vương đưa tới, như vậy nhất định bị lừa gạt bắt cóc tới. Anh sẽ thu nhận cô, tránh cho cô ra ngoài sau đó lại chịu khổ.

Mà nếu không phải bút tích của ông chủ Vương, cô chỉ là gặp phiền phức, đánh bậy đánh bạ lên xe anh, anh cũng không muốn thả cô về.

Coi như hôm nay ông trời tặng anh một đại lễ đi.

Nghĩ tới đây, anh chậm rãi mở mắt, đôi mắt ôn nhuận lẳng lặng nhìn cô, dịu dàng nói: “Em dậy trước đi, tới ngồi bên cạnh tôi, những người đó hẳn là không kịp đuổi theo em.”

Cô nghĩ một lát, hình như có chút đạo lý, vì thế chậm rãi ngồi lên ghế, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác đề phòng, ngồi cách xa anh như thiên sơn vạn thủy.

“Em tên là gì?” Ngự Thành Nam nghiêng đầu, giọng nói trầm tháp dịu dàng.

“Hoa Vân Khai.” Thiếu nữ không dám nhìn anh, hơi cúi đầu chỉ trong nháy mắt có đèn đường nhu hòa bên ngoài cửa xe chiếu lên gương mặt trắng nõn như ngọc của cô, giống như thêm một tầng ửng hồng mỏng nhạt, khiến trong ngây ngô đơn thuần có thêm quyến rũ động lòng người…

Nhưng mà lúc này Tiểu Triệu đột nhiên đánh tay lái, cơ thể Hoa Vân Khai run lên, cả người lập tức ngã xuống đùi Ngự Thành Nam.

Cái miệng non mềm vừa vặn đυ.ng phải thứ hơi nhô lên giữa hai chân anh, ánh sáng bên trong xe mờ tối, cô đâu phát hiện chỗ đó của anh đã sớm đứng thẳng.

Chỉ trong nháy mắt, chóp mũi của cô đầy hơi thở nam tính, Hoa Vân Khai xấu hổ lúng túng muốn đứng dậy, nhưng bị Ngự Thành Nam đè bả vai, lo lắng nói: “Không hay rồi, hình như chúng ta bị người ta theo dõi! Tiểu Triệu cậu nhanh đi đường vòng, mau chóng bỏ lại đám người kia!”

Tiểu Triệu nghe xong những lời này, dở khóc dở cười, đại thiếu gia đang lừa cô nhóc này à? Vừa rồi anh ta chỉ tránh con chó hoang đột nhiên lao ra, đâu có ai đuổi theo?

Đã sắp đến trong phủ, còn phải phối hợp diễn với anh, cũng may trên đường nhỏ gần biệt thự Ngự gia có đường vòng.

Mà Hoa Vân Khai bị dọa sợ không nhẹ, đương nhiên là nói gì nghe nấy, không dám ngẩng đầu.

Chẳng qua bàn tay nóng bỏng sau lưng vẫn luôn ghì cô thì thôi, khiến cô khó chịu lúng túng sắp khóc chính là, thứ hùng dũng oai vệ khí phách dưới người anh theo ô tô xóc nảy, luôn không ngừng cọ xát môi anh đào của cô.

Hoa Vân Khai không biết phải làm thế nào, đành phải cắn khóe môi, cố nén cự vật kia quấy rầy cô, tìm mọi cách tránh đi thứ kia hữu ý vô ý đυ.ng vào.

Mà ở chỗ cô không nhìn tới, Ngự Thành Nam đang ngửa đầu, nhìn ngoài cửa sổ, đắc ý mỉm cười.

PS: Tiểu Triệu hỏi: Đại thiếu gia lái xe không?

Đại thiếu gia: Chương sau tôi tự mình lái.