"Gì đó, gì đó ?".
Bên kia Tiểu Nặc cùng Da Da vừa nhìn thấy lớp trưởng đại nhân nhìn di động liền lại đây, chắc chắn trong lớp có việc.
Tử Đồng liếc Nhị Thiếu một cái, cầm lấy di động nhìn Tiểu Nặc, cười nói.
"Đàm đầu cá giao cho tớ công tác thống kê thông tin các bạn trong lớp để sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá, một phòng ký túc xá có hai gian, một gian hai người".
Nhị Thiếu hai tay đặt sau đầu thích ý nghe nhạc nghe xong lời này nhìn Tử Đồng, không nói chuyện.
Tiểu Nặc cùng Da Da rất hiểu lòng người, cười nói.
"Đồng Đồng, cậu cùng Nhị Thiếu hẳn là hai người ở chung một gian?".
Tiểu Nặc hỏi, trong nháy mắt Đồng Đồng lắc đầu, thở dài nói.
"Aiz, không biết nữa, không biết người nào đó có nguyện ý ở cùng tớ hay không".
Buông tay, Nhị Thiếu ngồi thẳng dậy, nhìn Tử Đồng, lắc đầu.
"Không được".
Biểu tình của Nhị Thiếu thật sự làm cho ba người sửng sốt, trong long Tử Đồng không biết là tư vị gì, nàng chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ đến Nhị Thiếu sẽ không đáp ứng? Khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ lập tức trầm xuống, đẩy tay Nhị Thiếu ra, ngồi trên sô pha không nói chuyện.
Tiểu Nặc cùng Da Da dò xét vẻ mặt hai người, Nhị Thiếu trái lại, bộ dạng làm như không có việc gì xảy ra, cầm nước ngọt tiếp tục uống.
"Ách, nếu không chúng ta đi chợ đêm chơi một chút đi".
Da Da nhìn ra tình huống không đúng, nhỏ giọng đề nghị, Tử Đồng không nói chuyện, Nhị Thiếu cũng thế, chỉ có một mình Tiểu Nặc ở đàng kia đáp ứng, vì thế, tiếp nhận ý kiến của một người, bốn người cùng nhau đi về phía chợ đêm.
Trên đường tâm tình Tử Đồng vẫn không tốt lên nổi, mình muốn cùng Nhị Thiếu ở chung một chỗ, mình nghĩ ý nàng cũng sẽ giống mình, vì cái gì lại như vậy? Chẳng lẽ trong hai năm đi ra nước ngoài Nhị Thiếu thích người khác, Tử Đồng rất nhanh lắc đầu, sẽ không, ánh mắt Nhị Thiếu vẫn ôn nhu như trước, cảm tình bên trong đó nàng cũng biết, nhưng rốt cuộc là vì cái gì?
Bị cảm xúc buồn bực vây chung quanh, đến chợ đêm, Tiểu Nặc cùng Da Da cũng không khách khí, mua một đống ma lạt năng, thịt dê xiên, chao,tôm, được Da Da mua về, cái bàn bày đầy đồ ăn, Nhị Thiếu thản nhiên ăn mấy miếng, nàng vốn không thích mấy món dầu mỡ là bình thường. Nhưng ngay cả Tử Đồng thấy thịt hai mắt liền tỏa sáng cũng ủ rũ đi, cầm xiên thịt không yên lòng nhìn Nhị Thiếu.
"Tử Đồng".
Tiểu Nặc không biết nói cái gì, từ đối diện truyền đến một âm thanh thản nhiên, mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bàn cách bàn mình không xa, một nữ sinh đang đứng đàng kia cười tủm tỉm nhìn mấy người.
Giống Nhị Thiếu là đều cột tóc, cao khoảng một mét sáu, mặc đồ thể thao, vẻ mặt tươi cười, môi đỏ mọng, mắt to, xem như một mỹ nữ. Tiểu Nặc cùng Da Da đồng thời nhìn Tử Đồng.
"Ai vậy Đồng Đồng?".
Tử Đồng lắc đầu, trong mắt cũng có chút hoang mang , ai thế, sao lại biết mình?
Nữ sinh bước đến đây, lấy ghế ngồi, cười ha ha nhìn Tử Đồng.
"Tớ là Viên Nhiên, lớp trưởng lớp số một, cậu không nhớ sao, mấy ngày hôm trước tớ còn cùng cậu đi văn phòng nhận danh sách học sinh".
"Viên Nhiên?".
Tử Đồng tinh tế nhìn chằm chằm nàng, Viên Nhiên cười cười gật đầu, xem ra nàng còn nhớ rõ mình.
"Sao một chút ấn tượng cũng không có".
"……".
Tử Đồng không cho người ta mặt mũi nói thầm, Viên Nhiên cũng không thèm để ý, tươi cười trên mặt không giảm.
"Lớp số một cùng lớp số hai là chị em thân thiết, về sau chúng ta lại cùng nhau công tác".
Nói xong, Viên Nhiên vươn tay mỉm cười nhìn Tử Đồng, Tử Đồng sợ run một chút, nhưng vẫn theo bản năng vươn tay, Nhị Thiếu bên cạnh mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn nheo mắt lại nhìn Viên Nhiên.
Bởi vì Viên Nhiên đến, không khí dần dần tốt lên, Viên Nhiên tính cách sáng sủa, thích nói chuyện, cấp hai là học ở trường Tân Uyển, hay kể mấy chuyện thú vị trong trường cho mọi người nghe, cũng vui.
Không lâu sau, thời gian trôi có chút chậm, Viên Nhiên cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, ngẩng đầu, cười nhìn Tử Đồng.
"Đồng Đồng, thứ sáu cậu có thời gian không, có thể cùng tớ đi xem phim không?".
"……".
Một câu, đánh vỡ cảm giác vui vẻ hiện tại, Da Da cùng Tiểu Nặc buông que xiên trong tay, nhìn Tử Đồng rồi lại nhìn Nhị Thiếu, đầu Nhị Thiếu không biết suy nghĩ gì. Tử Đồng vẫn ăn thịt xiên như trước, giống như không nghe thấy lời Viên Nhiên nói.
Trong long Tiểu Nặc có chút bồn chồn, dựa theo tính cách Đồng Đồng, nhất định sẽ đáp ứng, dù sao cũng là đi xem phim, còn có thể ăn uống không phải trả tiền cả ngày, chuyện tốt như vậy, nàng sao có thể cự tuyệt, huống hồ Nhị Thiếu vừa mới làm nàng không vui.
Ăn xong miếng thịt cuối cùng, cầm khăn tay lau miệng, Tử Đồng ngẩng đầu nhìn Viên Nhiên, nhướn mi cười.
"Muốn cùng tớ đi xem phim, cậu xem trọng tớ à ?".
"Phốc -".
Da Da đang uống bia thiếu chút nữa phun ra, Tiểu Nặc cũng giật mình, ngay cả Nhị Thiếu cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, Viên Nhiên hiển nhiên cũng không nghĩ tới Tử Đồng sẽ hỏi như vậy, ánh mắt thành thật, rất nhanh phản ứng lại, ôn nhu cười, hai mắt loang loáng nhìn Tử Đồng.
"Đúng vậy".
Xem như nhất kiến chung tình đi, vừa khai giảng, Viên Nhiên là lớp trưởng mới đối với công tác mới còn chưa quen, vội vàng mang danh sách học sinh sửa sang lại, đưa đến văn phòng, vừa mở cửa phòng ra liền giật mình.
Trong văn phòng có vài vị giáo viên đang ngồi, đều cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, còn có vài cán sự lớp ở một bên sô pha sửa sang lại văn kiện, mà Viên Nhiên liếc mắt một cái liền thấy Tử Đồng đang ngồi trên ghế của cô giáo Đàm
Không biết hình dung nàng như thế nào, chiều cao của Tử Đồng làm cho nàng sợ hãi, mặc váy màu xanh nhạt, da thịt trong suốt như tuyết, hai chân thon dài, tóc dài, có vài sợi tóc rũ xuống trước trán, có một độ cong bướng bỉnh, nhẹ nhàng lẩm nhẩm văn kiện trong tay, trên tay đeo một cái đồng hồ, hai con mắt xinh đẹp cũng không bị bỏ qua, nhẹ nhàng nhớ kỹ cái gì, dường như phát hiện có người đến , nàng chậm rãi ngẩng đầu, thấy Viên Nhiên, sau đó, lộ ra một cái tươi cười thật to, như một yêu nghiệt..
Nếu Viên Nhiên trong tay có bút, nhất định sẽ không chút do dự vẽ lại Tử Đồng bây giờ.
Lạnh nhạt, hào phóng, câu nhân, làm cho trong lòng người ta ngứa ngáy.
Buông văn kiện cuống quít chạy ra, Viên Nhiên nâng tay sờ mặt mình, nhiệt độ nóng bỏng làm cho nàng khẩn trương không thôi, thất thần từ từ đi về lớp, sửng sốt một chút.
Chưa từng nghĩ đến việc vô tình sẽ gặp được Tử Đồng ở chợ đêm, nếu nàng hỏi, Viên Nhiên có chút không dám đáp lại, dù sao nàng từ trong ánh mắt Tử Đồng nhìn ra được mình và nàng là đồng loại.
Tử Đồng nhìn chằm chằm Viên Nhiênmột hồi, lắc đầu, nhẹ nhàng cười.
"Tớ đã có người tớ thích".
Một câu nói thản nhiên có sức công phá cực mạnh, hai mắt Viên Nhiên đang mang theo chờ đợi liền ảm đạm xuống, nhưng trong lòng vẫn tự tin như cũ.
"Tớ có lòng tin, tớ có thể cùng nàng cạnh tranh công bằng".
Nhị Thiếu một bên thản nhiên nghe, không có biểu tình gì, ánh mắt dừng trên người Tử Đồng.
Tử Đồng hé miệng cười, không nói chuyện, nâng tay trái nắm lấy tay Nhị Thiếu, sau khi nắm lấy, dưới cái nhìn ngạc nhiên và chăm chú của mọi người, mười ngón tay quyện chặt, giơ cao lên.
"Nhưng mà ngay cả cơ hội cạnh tranh cậu cũng không có".
……
Viên Nhiên xám xịt rời đi, Tử Đồng khôi phục thái độ bình thường, tiếp tục ăn thịt xiên của nàng, chỉ là nắm tay Nhị Thiếu như cũ không buông ra, Tiểu Nặc cùng Da Da hơi ngốc, có chút không phản ứng kịp, mà đương sự Nhị Thiếu nhếch khóe miệng, cầm lấy khăn tay, lau miệng cho Tử Đồng.
"Được rồi, buổi tối đừng ăn nhiều quá, cẩn thận mập".
"Hừ, tớ thích ăn đó, mập thì có sao, dù sao cũng không có người quan tâm, ngay cả ký túc xá cũng không muốn ở chung với tớ!".
Tử Đồng căm giận nói xong, dùng sức cắn một miếng thịt, Da Da cùng Tiểu Nặc nghe được có chút buồn cười, Nhị Thiếu thở dài, nhìn chằm chằm Tử Đồng.
"Cậu thật sự muốn ở chung ký túc xá với tớ?".
Tử Đồng trừng mắt liếc Nhị Thiếu một cái, vô nghĩa, nếu không muốn cùng Nhị Thiếu ở chung một chỗ, nàng còn lâu mới ở ký túc xá, cái gì mà đúng giờ tắt đèn, đúng giờ đóng cửa, đúng giờ đi ngủ, phiền chết đi được!
Nhị Thiếu nhìn Tử Đồng với ánh mắt có ý cười thản nhiên, nâng nửa người lên lau bên miệng Đồng Đồng, nhưng khoảng cách này tựa hồ cũng quá gần, ngay tại lúc Tử Đồng mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn xem, Nhị Thiếu giống như lơ đãng đem hơi thở phun bên tai Tử Đồng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy mà nói.
"Đồng Đồng, cậu yên tâm về tớ như vậy sao, không sợ tớ ăn cậu sao?".