Chương 28: Vào ký túc xá

Tử Đồng thân mình khẽ run, miệng còn đang ăn, đầu lệch về một bên, nhìn Nhị Thiếu, khá mờ mịt.

Người vừa rồi nói là Nhị Thiếu nhà mình?

Nhị Thiếu mím môi cười, không nói chuyện, ngồi xuống.

Tiểu Nặc cùng Da Da cũng chưa phát hiện hai người nói gì, nhưng xem ánh mắt các nàng đang bắn tim cũng có chút chịu không nổi, tìm cái cớ hai người cùng nhau rời khỏi, để lại Nhị Thiếu cùng Tử Đồng tiếp tục bắn tim.

Chờ hai người đều đi xa, Tử Đồng để xiên thịt xuống, nhìn Nhị Thiếu.

"Nhị Thiếu, vừa rồi cậu nói cái gì?".

Trong mắt Đồng Đồng mang theo một tia khϊếp sợ, còn có một tia khıêυ khí©h.

Nhị Thiếu không nói lời nào, nâng tay phải, Tử Đồng nghĩ nàng vừa mới lau miệng mình, vừa định né tránh, ý tưởng bất thành, tay Nhị Thiếu đã đặt trên phiến môi mỏng manh nhẹ nhàng vuốt ve.

Thân mình trong nháy mắt cứng đờ, Tử Đồng mở to hai mắt nhìn Nhị Thiếu, đầu óc ầm ầm vang tiếng sấm mất đi năng lực tự hỏi.

Nhị Thiếu híp mắt xếch, cười nhìn Tử Đồng, tay phải đặt trên môi nàng không quên nhiệm vụ, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ sự mềm mại nhẵn nhụi kia, trong lòng than nhẹ, thật mềm mại, không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì.

Tử Đồng ngồi cứng đơ, ngây ngốc nhìn Nhị Thiếu, môi bị ngón tay nàng ma sát ra nhiệt độ khó có thể nhịn được, thân mình run lên, đầu tiếp tục lệnh đi, tim trong nháy mắt đập lung tung, Tử Đồng nâng tay phải, che môi mình, hơi hoảng sợ nhìn Nhị Thiếu.

Nhị Thiếu cầm lấy đũa gắp một miếng ốc dồn thịt Tử Đồng thích ăn, đưa tới bên miệng của nàng.

"Che miệng làm chi, không muốn ăn?".

Tử Đồng còn khϊếp sợ với hành động của Nhị Thiếu với mình chưa kịp khôi phục, bề ngoài hướng đến sự cường thế lại có thể lộ ra vẻ mặt nhu nhược với người khác.

"Thiếu, cậu, cậu làm sao -".

"Tớ như thế nào?".

Nhị Thiếu đem ốc dồn thịt bỏ vào miệng mình, nhướn mi nhìn Tử Đồng.

"Cậu không thích?".

Lập tức, Tử Đồng đỏ mặt, tim đập muốn lao ra khỏi ngực. Người trước mắt này vẫn là Nhị Thiếu nghe được lời nói ái muội liền đỏ mặt kia sao? Hai năm gian nan sống ở nước ngoài làm cho nàng trở nên thành thục như vậy sao?

Nhị Thiếu nhìn chằm chằm ánh mắt Tử Đồng, từ tiểu học đã ăn ý hiểu long nhau sai lại không biết trong lòng nàng nghĩ gì, khóe môi hơi hơi gợi lên.

"Đồng Đồng, tớ vốn như vậy, không quan hệ gì với chuyện xuất ngoại, nhịn nhiều năm, cậu có thể để cho tớ phải nhịn tiếp sao".

Nói xong lời này, Nhị Thiếu ái muội liếc nhìn Tử Đồng một cái, thân mình hơi hơi sáp lại nàng, nói nhỏ.

"Trong sách nói, nhịn lâu không tốt".

"Nhị Thiếu!".

Tử Đồng ngồi thẳng thân mình, giận dữ nhìn nàng.

Nhị Thiếu khôi phục bộ dáng, tà tà tựa vào ghế, nhìn nàng.

"Như thế nào? Đồng Đồng, hiện tại không có ai khác, tớ muốn nói cái gì thì đã nói cái đó".

Hai năm, nàng ở nước ngoài vượt qua hai năm này như thế nào? Ba Hồng mỗi ngày vội vàng chạy tới trường dạy võ căn bản không có thời gian quan tâm nàng, tất cả bắt đầu từ đây, nhẫn nại, nhớ nhung người nọ, trước kia trong đầu có nhiều ý niệm mê mang khó hiểu thì bây giờ tất cả đều thông suốt.

Đồng Đồng, Nhị Thiếu không cần gì, chỉ cần cậu.

Tử Đồng mặt đỏ chưa lui, đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn Nhị Thiếu, trong mắt mang theo tức giận, lại có ít nước mắt, câu người nói không nên lời.

"Sao vậy, tức giận?".

Nhị Thiếu buồn cười nhìn Tử Đồng, Tử Đồng bị hỏi nói không ra lời, muốn tức giận lại tức không được, rõ ràng là đem lời trong lòng nói ra.

"Nhị Thiếu, cậu sao lại trở nên sắc như vậy".

Nhị Thiếu nhướn mi, chế nhạo nhìn Tử Đồng.

"Sắc? Nếu là người khác có lẽ là đúng, nhưng là, Đồng Đồng, đối với cậu là cái gì? Là trực tiếp tiếp chỉ đi".

"……".

Màn đêm buông xuống, Tử Đồng mặt đỏ lên từng chút, đừng nhìn nàng bình thường mạnh miệng, cái gì cũng dám nói, nhưng cũng ỷ lại vào nhiều người. Mọi người tụ họp một chỗ, tùy tiện nói gì không thành vấn đề, mà nếu chỉ có nàng cùng Nhị Thiếu hai người, nói ra….. Rõ ràng trong lời nói, Tử Đồng nhất thời thẹn thùng, cúi đầu không nói lời nào, trong lòng mang theo một tia ngọt ngào.

Nhị Thiếu nhìn Tử Đồng như vậy cũng có chút đắc ý, nguyên nhân sở dĩ khinh địch không để vào mắt là nàng biết Tử Đồng, vô luận ở bên ngoài náo loạn thế nào, cường thế thế nào, ở trước mặt nàng luôn là một cô gái nhu nhược cần người bảo hộ.

Tử Đồng cúi đầu ngượng ngùng một hồi, ngẩng đầu nhìn Nhị Thiếu, trong mắt lóe sáng.

"Thiếu, vậy cậu chuẩn bị khi nào toàn tâm cảm thụ cảm giác này?".

"……".

Nhị Thiếu đang uống nước ngọt thiếu chút nữa phun ra, khuôn mặt vốn bình tĩnh dần đỏ lên, gục đầu xuống, liều mạng gắp rau vào miệng, không ăn cơm .

Ôm tay, tựa vào ghế, Tử Đồng nhìn Nhị Thiếu quẫn bách cười tươi.

Cừu nói chung vẫn là cừu, khoác da sói cậu vẫn là cừu!

******

Ngày vào ở trong ký túc xá ba Tử đưa đi, lái xe đưa con gái mình đã xếp xếp hành lý đầy đủ đến đón Nhị Thiếu đi cùng, dọc theo đường đi đến trường ba người vừa nói vừa cười vui vẻ. Ba Tử đi vào nhìn nhìn, dọn dẹp vệ sinh một chút, liền vẫy tay cáo biệt.

Điều hòa thổi từng trận gió lạnh, Tử Đồng thích ý ngồi trên ghế, chỉ huy Nhị Thiếu.

"Nhanh lên, đem hai giường kia hợp thành một, sao nó lại cách xe nhau vậy chứ? !".

Nhị Thiếu cười nhìn Tử Đồng, gật đầu đáp ứng, tay chân lưu loát, đạp chân giường mấy đạp, lấy tay xê dịch, hai giường hợp lại cùng nhau.

Tử Đồng vừa lòng cười, đứng lên vươn hai tay nhảy lên nằm giang tay giang chân trên giường lớn.

"Cải cách mở ra thật là, nghe mẹ tớ nói hồi đó đi học đều là ở ký túc xá tập thể".

Nhị Thiếu cười cười, cầm khăn lau cái bàn.

"Ký túc xá tập thể thì sao, nhiều người càng náo nhiệt".

Tử Đồng lật người, ôm lấy chăn màu xanh nhạt của Nhị Thiếu, lắc đầu.

"Ký túc xá tập thể mới không tốt, rất ít lạc thú".

"Nói chuyện phiếm không phải lạc thú sao?".

"Đó tính cái gì, ban ngày không thể nói chuyện sao?".

"……".

Nhị Thiếu lý trí lựa chọn im miệng không hề tiếp tục đáp lời Tử Đồng, toàn đem nàng quy thành cô gái đang thời kỳ trưởng thành quá độ .

Nhị Thiếu dọn dẹp xong thì vừa tới buổi trưa, Tử Đồng vừa tới ký túc thì ngủ tới trưa, cuối cùng đem ký túc xá dọn dẹp cũng gần như hoàn hảo, không có biện pháp, Nhị Thiếu có tính sạch sẽ, dung nhiều thời gian và sức lực mới hoàn thành việc dọn dẹp. Đem giẻ lau giặt sạch, Nhị Thiếu quay đầu nhìn Tử Đồng, nhìn thấy nàng đang ngủ say trên giường, híp mắt cười cười, đi đến bên giường gọi nàng.

"Đồng Đồng, dậy đi, tắm rửa rồi đi ăn cơm?".

Mơ mơ màng màng xoa mắt, Tử Đồng đang mơ ngủ, mờ mịt nhìn Nhị Thiếu, trên mặt hồng hồng do mới tỉnh dậy.

Người ta nói vận động giúp máu tuần hoàn, lời này không giả. Nhị Thiếu vừa dọn dẹp xong ký túc xá, làm việc nửa ngày xong liền thấy cảnh đẹp này, Đồng Đồng tóc tán loạn, hai mắt híp híp lại, bộ ngực sữa nửa lộ làm bụng một trận co rút, liếʍ môi, hai tay chống bên sườn Đồng Đồng, không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng.

Đồng Đồng vừa tỉnh táo lại thì thấy ánh mắt Nhị Thiếu, nhìn con ngươi hổ phách kia không che đậy được ngọn lửa xâm lược, lập tức đỏ mặt, tay đặt trên vai Nhị Thiếu, thanh âm có chút phát run.

"Thiếu……".