Chương 26: Ký túc xá

Nhị Thiếu hít một hơi, cúi đầu nhìn Tử Đồng nằm úp sấp trên đùi nàng, rõ ràng đang câu dẫn nàng nhưng lại mang vẻ mặt vô cùng ngây thơ, Nhị Thiếu hận không thể bịt miệng của nàng lại và dùng một cước đá nàng xuống đất…

"Aiz, không đúng, nơi này hình như không phải trái tim".

Tử Đồng ở trên ngực Nhị Thiếu sờ soạng nửa ngày, phát giác hình như mình sờ nhầm chỗ, nàng nâng người dậy, di chuyển tay từ từ sang chỗ khác tiếp tục sờ sờ.

"Thiếu, trái tim ở đâu nhỉ? Ta nhớ rõ nó nằm bên trái tới mà, đúng rồi, làm sao không có đây – ngô -".

Tử Đồng liên miên cằn nhằn, hoàn toàn không để ý hai mắt Nhị Thiếu dần dần sâu sắc, nàng thậm chí còn mân mê mông nhỏ, vẻ mặt còn thành thật ở chỗ ngực Nhị Thiếu mà nghiên cứu, đang nghiên cứu vui vẻ, thình lình bị Nhị Thiếu bắt lấy hai cổ tay, từ trên người mình kéo xuống, ném tới một bên sô pha.

"Cậu làm gì đó?".

Tử Đồng nằm trên sô pha, có chút kinh ngạc nhìn Nhị Thiếu, vì sao lại loại ánh mắt đó nhìn mình?

"Làm việc như cậu đang làm thôi?".

Nhị Thiếu sửa sang lại áo, có chút hổn hển hỏi Tử Đồng, đỏ ửng trên mặt còn chưa kịp rút đi.

Tử Đồng nhìn nàng như vậy mím mím môi, đáy mắt ẩn ẩn xấu xa muốn đùa dai. Tử Đồng cũng mặc kệ Nhị Thiếu có bao nhiêu khó chịu, di chuyển thân mình tựa lại vào vai nàng, nàng không phải đang đốt lửa cho Nhị Thiếu chứ, ngón tay trắng nõn tùy ý nắm tóc mình lên, nhẹ nhàng quét trên mặt Nhị Thiếu, ánh mắt mang theo một tia khıêυ khí©h, nhìn mặt Nhị Thiếu dần dần bắt đầu phiếm hồng lại, cùng với khóa mắt ẩn ẩn run run, si ngốc cười.

"Thiếu, cậu làm sao vậy? Như thế nào lại khẩn trương như vậy, chúng mình trước kia không phải đều như vậy sao?".

Tử Đồng nói, đúng vậy, nàng trước kia cùng Nhị Thiếu thật là như thế, nhưng Nhị Thiếu trong lòng đã khổ nói không nên lời. Buồn bực nhìn Tử Đồng, cậu có thể lấy thời điểm mặc quần yếm mà so sánh với hiện tại sao? Nàng không phải cũng một cô gái mười sáu tuổi có khí huyết đầy tinh lực, người mình âu yếm ngày nhớ đêm mong đang ghé nửa người vào trên người mình, cầm một lọn tóc khıêυ khí©h mình, hỏi ai có thể chịu được đây?

Tử Đồng không để ý tới Nhị Thiếu đang xoay vòng suy nghĩ, ngồi thẳng thân mình, hai tay nâng cằm Nhị Thiếu lên, cười nhìn nàng.

"Để gia xem xem Nhị Thiếu nhà ta có hồng hạnh ra tường hay không".

Đang bấm máy chọn bài hát bên kia, vẻ mặt Tiểu Nặc kinh dị nhìn Tử Đồng cùng Nhị Thiếu, vươn cánh tay thúc thúc Da Da bên người.

"Aiz, Da Da, Tử Đồng có chuyện gì vậy?".

Da Da trắng mắt liếc Tiểu Nặc một cái, cầm lấy nước ngọt bên cạnh uống một ngụm lớn.

"Cậu kêu tớ làm gì, quản chuyện vợ chồng son người ta làm chi?".

"Cậu nhìn bộ dáng Nhị Thiếu xem, giống như rất đang rất khó xử -".

Tiểu Nặc nhìn Nhị Thiếu có chút đau lòng , quay đầu thấy Da Da nhìn chằm chằm mỹ nữ trên màn hình bộ dáng mê gái chảy nước miếng, tức khí, vươn tay nhéo hắn một cái.

"Cậu sao lại không quan tâm Nhị Thiếu một chút, nàng vừa mới trở về!".

Da Da dừng chảy nước miếng mà hít một hơi khí lạnh, tức giận nhìn Tiểu Nặc.

"Yên tĩnh, ngươi còn không hiểu tính tình Đồng Đồng sao, năm đó bị Nhị Thiếu chưa nói gì đã bỏ chạy đi nước Mĩ cho đợi hai năm, nói nàng chờ là chờ, trong lòng có thể không tức sao? Người nàng vất vả đợi đã trở lại, cậu nghĩ nàng sẽ bỏ qua cơ hội đòi lại những năm mình phải đợi chờ sao?".

Tiểu Nặc nghe Da Da nói xong sợ run một chút, quay đầu nhìn Tử Đồng ôm cổ Nhị Thiếu ngửa tới ngửa lui hát "Tiểu Yến Tử mặc áo hoa", yên lặng thở dài, Thiếu, là cậu tạo nghiệt, cậu không thể sống rồi.

****************

Mấy người ca hát náo loạn một hồi, có chút đói bụng, Da Da trước đó đã chuẩn bị tốt, lặng lẽ chui ra ngoài, mua một cái bánh ngọt lớn, tránh né tầm mắt người phục vụ, lui trở về phòng hát. Mang bánh ngọt lên, cắm thêm mấy ngọn nến, xem như chúc mừng sinh nhật mấy năm không ở chung của Nhị Thiếu, tuy vất vả, nhưng được ba đóa hoa vây quanh, Da Da vẫn thật vui vẻ.

Thổi tắt nến, ba người muốn Nhị Thiếu ước một điều ước sinh nhật, Nhị Thiếu nhìn thật sâu Tử Đồng một cái, hai tay hợp lại, lẳng lặng ước tâm nguyện của mình.

Tiểu Nặc cùng Da Da hời hợt nhướn nhướn mi, không có ý tốt nhìn Tử Đồng cùng Nhị Thiếu, Tử Đồng đứng một bên, mỉm cười nhìn Nhị Thiếu, ánh mắt chuyên chú nói không nên lời, nàng biết, tâm nguyện của Nhị Thiếu, nhất định có liên quan đến nàng.

Có lẽ, đó cũng tâm nguyện của nàng.

Ước nguyện xong, Nhị Thiếu đem bánh ngọt chia đều cho mọi người, còn cố ý chia cho Tử Đồng phần có bơ nhiều nhất, Tử Đồng ăn vui vẻ, hai người vừa nói vừa cười trò chuyện, nói xong, Tiểu Nặc đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Nhị Thiếu.

"Đúng rồi, Thiếu, QQ cùa cậu làm sao vậy? Tớ nhắn cho cậu hoài nhưng chưa bao giờ thấy trả lời".

"Khụ -".

Tử Đồng nên cạnh đang ăn bánh ngọt, Da Da giúp nàng vỗ vỗ lưng, uống một hớp nước ngọt lớn mới hết sặc, Nhị Thiếu cười như không cười liếc mắt nhìn Tử Đồng một cái.

"Không biết nữa, có lẽ có người nào đó tâm tư trả thù rất mạnh mẽ gài bẫy tớ, viết cái gì mà tình một đêm lung tung".

"Có thể có chuyện này sao!".

Tiểu Nặc vẻ mặt oán giận.

"Loại người này nên bị kéo ra ngoài mà tưới nướ© ŧıểυ ngựa! Ngô -".

Tiểu Nặc còn chưa nói xong, trên mặt đã bị Tử Đồng chét một cục bơ, Tử Đồng trắng mắt liếc Nhị Thiếu một cái, nói.

"Được rồi, tớ lại cảm thấy người kia có thể đã cô phụ tâm của một cô gái ngây thơ nên mới bị gài bẫy , cô gái kia cũng đủ hiền lành, còn chưa viết hành hạ cả đêm được trả mười đồng".

Nhị Thiếu hé miệng cười, gật đầu.

"Nói như vậy thì tớ còn muốn cám ơn nàng.".

"Cậu biết là tốt rồi.".

Tử Đồng nhướn mi, lé mắt nhìn Nhị Thiếu. Da Da cùng Tiểu Nặc tặc lưỡi nhìn hai người, thở dài. Có thể đó là nguyên nhân bọn họ cảm giác Nhị Thiếu cùng Tử Đồng thay đổi, hai người nói chuyện phiếm bọn họ thường xuyên nghe không hiểu, giống như buổi tối nay mấy người cùng nhau đi đến KTV, Tử Đồng nói chuyện rất nhỏ, Da Da cùng Tiểu Nặc không biết rõ là chuyện gì xảy ra, hai người liền cười ra nước mắt, Tử Đồng như một con gấu túi Koala đu trên cổ Nhị Thiếu, hoàn toàn che chắn tầm mắt của người khác .

"Aiz, cổ họng ca hát đều đau , nghỉ một lát đi, để tớ kể vài chuyện cười".

Tiểu Nặc nghĩ bị hai người che chắn khá lâu, vuốt vuốt cổ họng đề nghị, Tử Đồng nuốt bánh ngọt gật đầu.

"Được, cậu kể đi".

Tiểu Nặc cũng không khiêm nhượng, thanh thanh cổ họng, mở miệng.

"Chuyện cười tên gọi: Nguyên nhân thực sự Chu Du chết. Có một ngày, Gia Cát Lượng viết thư cho Tiểu Kiều, trong thư nói về chuyện tiền bạc. Không lâu sau, Gia Cát Lượng đi gặp chu du nói, có giao dịch tiền bạc có tính là có quan hệ không, có phải gọi là phiêu kỹ hay không? Chu du gật đầu. Ta đây đã phiêu Tiểu Kiều nương tử của ngươi, Gia Cát Lượng nói. Chu du giận dữ, lập tức về nhà hỏi Tiểu Kiều: Gia Cát Lượng cho nàng tiền ? Tiểu kiều nói: Đúng. Lại hỏi: có quan hệ với nàng? Tiểu Kiều gật đầu nói: Trước đó không lâu có viết thư liên lạc. Vì thế chu du hộc máu, tức chết.". (Phiêu: chơi – Phiêu kỹ: chơi gái)

Da Da đang ăn bánh ngọt không kịp nuốt xuống, trực tiếp phun lên mặt Tiểu Nặc, Tử Đồng cười chui vào lòng Nhị Thiếu trong lòng, Nhị Thiếu nhịn không được, ôm Tử Đồng run run, Tiểu Nặc đắc ý, lau bánh ngọt trên mặt, nhìn Da Da.

"Tới phiên cậu".

"Ok, tớ cũng kể một chuyện!".

Da Da mặt cười có điểm biến dạng, ôm bụng từ từ đứng lên nói.

"Nghe đây, tớ nhìn một em gái rất xinh đẹp nói:"Hôm nay tớ mời cậu ăn cơm." Nàng nói:"Không ăn, ngày khác đi ~" Tớ rất hưng phấn! Tớ nói với một người anh em: "Hôm nay tớ mời cậu ăn cơm." Hắn nói:"Không ăn, ngày khác đi ~" Tớ rất xấu hổ……

một em gái xinh đẹp nói với tớ:"Hôm nay tớ mời cậu ăn cơm." Tớ nói:"Không ăn, ngày khác đi ~" Nàng nói không được -_-!

Một con khủng long nói với tớ:"Hôm nay tớ mời cậu ăn cơm." Tớ chỉ vào bạn nam đáng khinh bên cạnh nói:"Ngày khác đi ~"".

……

Ba người trầm mặc một chút, Tiểu Nặc đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng nói chuyện, Tử Đồng thấy thế ngẩng đầu trắng mắt liếc Da Da một cái.

"Cậu không thể kể một câu chuyện lành mạnh trong sang sao, thôi, đến lượt Nhị Thiếu của chúng ta !".

Đồng Đồng nói lời này một nửa là khinh bỉ Da Da một nửa là làm khó Nhị Thiếu, mọi người đều biết Nhị Thiếu tính tình trong sáng nhưng lạnh lùng, chỗ nào có thể kể chuyện cười, Nhị Thiếu cười nhìn Tử Đồng, cũng không khiêm tốn.

"Được, tớ cũng kể một chuyện, có một chiếc phi cơ, một đoàn gồm 30 người cùng đi lên, hầu như tất cả đều là người cao tuổi, chỉ có một anh trai hơn 30 tuổi. Anh trai kia tiến vào sau cùng nhìn nhìn phi cơ lớn tiếng kêu:"Phía trước gió lớn, người cao tuổi coi chừng trúng gió!"".

"……".

Tiểu Nặc mặt từ hồng chuyển xanh, Da Da nhìn chằm chằm bánh ngọt ngây người, Tử Đồng không nháy mắt nhìn chằm chằm Nhị Thiếu, Nhị Thiếu cầm nước ngọt nhấp một ngụm một bộ dáng rất bình tĩnh.

"Ách, cười nói lạnh ha".

Trầm mặc nửa ngày, Tiểu Nặc ra giảng hòa, ánh mắt nhìn thẳng chỉ Tử Đồng.

"Đồng Đồng, cậu cũng kể một chuyện đi!".

Tử Đồng gật đầu, nhấp nước ngọt bắt đầu nói.

"Hiện tại xã hội này con gái lớn tuổi càng ngày càng nhiều, thường được gọi là gái ế, trước ba mươi tuổi kén cá chọn canh, sau ba mươi tuổi gặp ai liền gả người đó, bụng đói ăn quàng làm long người phát lạnh. Nghe nói có một cô gái ế sau một lần xem mắt thất bại thảm hại liền khóc rống, cho rằng trời xanh đã định sẵn mình sẽ cô đơn cả đời, cô ấy liền gọi điện cho bạn tốt của mình mà nói,"Chị không được, chị thật sự tìm không thấy, nếu có một ngày chị chết, đừng quên đốt cho chị một cái ca"".

Ngũ quan Tiểu Nặc, Da Da hợp thành một, cười mà ruột thắt trong bụng, Nhị Thiếu vừa nuốt nước ngọt xuống thiếu chút nữa phun ra, ôm bụng trên sô pha cười lăn lộn. Tử Đồng bình tĩnh nhìn ba người, cầm bánh ngọt tiếp tục ăn, thật sự, tế bào hài hước của ba người không cùng một đẳng cấp với nàng, cũng không biết khi nào thì thực lực hài hước có thể ngang nhau đây. Bánh ngọt ăn gần hết, tinh thần Tử Đồng tỉnh táo trở lại, không cùng Nhị Thiếu đùa giỡn, cầm microphone bắt đầu ca hát, chọn ca khúc làm cho Tiểu Nặc cùng Da Da líu lưỡi.

"Chờ đợi ngàn năm" có vẻ đang thịnh hành. Chọn cái gì "Lam da thử", "Thư khắc bối tháp", "Con đầu to cha đầu nhỏ", "Cải thìa" mà hát khiến vẻ mặt Da Da cùng Tiểu Nặc buồn bực, hát đến lúc sau Đồng Đồng đang lên tinh thần đá luôn đôi giày đang mang, nhảy lên sô pha cầm microphone hát vui vẻ, Nhị Thiếu ngồi bên người nàng, cười nhìn nàng. Tay vỗ theo nhịp hát của nàng, đôi mắt nhìn Tử Đồng trong tràn đầy sủng nịch cùng ôn nhu, nhìn qua như muốn đem người khắc vào trong lòng. Tử Đồng ca hát bài gì thì Nhị Thiếu cũng không hiểu lắm, ở nước ngoài hai năm, không phải không nếm qua khổ cực chịu qua xem thường, cô độc một mình rơi lệ, một lần gọi điện thoại cho Tử Đồng vô tình nghe được mấy bài hát Đồng Đồng hay hát, từ đó về sau mỗi ngày Nhị Thiếu đều dựa theo lời bài hát được lưu lại trong tin nhắn mà tự mình hát, các bài hát đa phần đều là bài mà hai người thường hát khi nắm tay nhau trên đường. Có phiên bản sơn trại, có phiên bản dễ nghe, có phiên bản chạy nhanh, Nhị Thiếu nghe được cười đến răng nanh đều lộ.

Mà trước mắt, người nàng nhung nhớ cuối cùng đang vui vẻ ở trước người nàng ca hát nhảy múa, giống như trước kia không kiêng nể gì hướng nàng làm nũng và phát giận, chỉ là trong đôi mắt từng trong sáng lại ẩn ẩn thâm tình.

Đồng Đồng, cậu khẳng định là tớ sao?

Tử Đồng giống như có thần giao cách cảm, quay đầu nhìn Nhị Thiếu cười, đem microphone ném cho Tiểu Nặc, đi lên trước cầm tay Nhị Thiếu, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nắm tay như vậy.

Nhị Thiếu rất quan trọng, nội tâm nhung nhớ trong hai năm nàng rời đi đã cho Tử Đồng đáp án, không có gì có thể ngăn cản cảm tình của hai người, chỉ cần nàng dũng cảm, chỉ cần Nhị Thiếu ở bên người, tất cả đều có thể vượt qua không phải sao?

Đang nghĩ nghĩ, di động vang lên, Tử Đồng buông tay Nhị Thiếu ra, cúi đầu xem, là Đàm đầu cá nhắn. Thời đại công nghệ cao thật là tốt, giáo viên không chỉ không hề tịch thu di động của học sinh, ngược lại có tin tức gì mới đều nhắn tin chia sẻ cho mọi người, tất cả tin tức đều thông suốt.

"Trường học có yêu cầu tất cả học sinh đều phải ở trong ký túc xá, một phòng ký túc xá có hai gian, mỗi gian hai người, em tìm hiểu thống kê các bạn trong lớp, sau đó tập hợp tài liệu lại đem đến cho tôi".

"Ký túc xá?".

Tử Đồng nhìn tin nhắn trong di động, tầm mắt phóng về hướng Nhị Thiếu, hai mắt phát sáng.