Chương 4: Hối hận

“Anh Cảnh Thâm, em quyết định ly hôn với anh, bây giờ em đã chuyển khỏi nơi này, nếu anh có thời gian chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Tô Mạt Tranh”

Phó Cảnh Thâm đọc lời nhắn trên tờ giấy, trong lòng lập tức cảm thấy hoảng loạn, vội vàng rút điện thoại gọi điện cho Tô Mạt Tranh.

“Tút… tút… tút… Chào bạn, số máy bạn gọi tạm thời không thể liên lạc…”

Phó Cảnh Thâm gọi hết lần này tới lần khác, nhưng từ đầu tới cuối không ai nghe máy.

“Bụp!”

Chiếc điện thoại bị đập xuống đất, màn hình lập tức nứt vỡ.

Phó Cảnh Thâm không tin có một ngày Tô Mạt Tranh sẽ rời khỏi bên cạnh anh, bọn họ lớn lên từ bé với nhau, chưa từng tách ra, trừ quãng thời gian 2 năm không ngó ngàng đó…

[Tô Mạt Tranh, em tốt nhất trốn anh mãi đi, nếu không anh nhất định sẽ không tha cho em!]

Quán bar ồn ào náo nhiệt, bên trong đều là các chàng trai cô gái giải phóng bản thân vào ban đêm.

Ở một góc nào đó trong quán bar, hai người ngồi đó luôn nhìn về sàn nhảy, giống như đang nhìn ai đó.

“Thiên Dục, cậu nói xem nếu để anh tôi biết Mạt Mạt xuất hiện ở đây, anh tôi liệu có gϊếŧ tới đây không?”

Người nói chuyện là em trai của Phó Cảnh Thâm, Phó Cảnh Lễ.

“Ha ha, tôi cảm thấy sẽ đấy, dù sao mấy ngày nay Cảnh Thâm sắp tìm tới phát điên rồi, nhưng cậu nói xem chúng ta có nên nói cho cậu ta không?”

Người đàn ông có gương mặt đẹp trai yêu nghiệt, lắc lắc ly rượu trong tay nhìn Tô Mạt Tranh đang nhảy trên sàn nhảy, bên cạnh cô là Tư Tinh Sở sεメy và Lạc Ngưng Ninh đã vứt bỏ dáng vẻ chị lớn yên tĩnh.

“Tôi cảm thấy vẫn là đừng, tôi thấy bây giờ Mạt Mạt khá vui, cậu bao lâu không thấy Mạt Mạt vui vậy rồi, còn là lần đầu tiên thấy em ấy uống nhiều rượu như thế, chậc chậc.” Tống Thiên Dục là một trong những người bạn nối khố của bọn họ, từ nhỏ đã rất phúc hắc.

Tống Thiên Dục rất rõ ràng không muốn Phó Cảnh Thâm xuất hiện, nhưng hiển nhiên vẫn muốn xem dáng vẻ phát điên của Phó Cảnh Thâm: “Cậu nói xem đúng không Cảnh Lễ.”

Tống Thiên Dục quay đầu thì thấy Phó Cảnh Lễ đã gọi điện cho Phó Cảnh Thâm: “Alo anh à! Anh mau tới đây, Mạt Mạt đang ở quán bar Dream, xung quanh còn có rất nhiều đàn…”

Phó Cảnh Lễ còn chưa nói xong thì bị Tống Thiên Dục giật lấy điện thoại rồi cúp máy.

“Thiên Dục cậu làm gì thế?” Phó Cảnh Lễ tự dưng bị giật mất điện thoại thì thấy rất khó hiểu.

Tống Thiên Dục nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Phó Cảnh Lễ thì rất cạn lời: “Cậu bị ngốc à, cậu điện thoại cho anh cậu để làm gì?”

“Đương nhiên là nói cho anh ấy Mạt Mạt đang ở đây, cậu xem Mạt Mạt có khi nào từng uống nhiều như thế, một đám đàn ông xung quanh đều đang nhìn ba người bọn họ!”

“Cậu sợ cái gì, chúng ta ở đây mà, có ai dám động vào bọn họ chứ.”

“Vậy tại sao cậu không cho tôi nói với anh tôi?”

“Cậu nhìn xem, tuy Mạt Mạt đã say nhưng em ấy vui.”

Tống Thiên Dục ý bảo Phó Cảnh Lễ nhìn biểu cảm của Tô Mạt Tranh.

“Nhưng mà…”

“Cảnh Lễ, Mạt Mạt từ sau khi người phụ nữ đó xuất hiện, có lúc nào vui vẻ không. Sau khi kết hôn với Cảnh Thâm, tuy em ấy không nói nhưng chúng ta đều biết tuy em ấy đã gả cho Cảnh Thâm nhưng không có ngày nào sống vui vẻ hết.”

Tuy Tống Thiên Dục chơi bời nhưng cũng thật sự xót xa cho cô em lớn lên với nhau từ bé này, hơn nữa người vô tội nhất trong chuyện này là Tô Mạt Tranh.

Trong lòng Phó Cảnh Lễ cũng biết, tuy mỗi ngày Tô Mạt Tranh trông như rất vui vô lo vô nghĩ nhưng từ nhỏ ở chung dưới một mái nhà, anh ấy cũng biết dáng vẻ của cô trong mấy năm nay đều là diễn.

“Nhưng tôi cảm thấy Mạt Mạt và anh tôi vẫn có hy vọng.”

Mấy ngày nay, Phó Cảnh Thâm luôn tìm kiếm Tô Mạt Tranh và chuyện cô muốn ly hôn đã truyền khắp trong nhóm bạn nối khố rồi, nhưng trừ Lạc Ngưng Ninh và Tư Tinh Sở ra, những người khác đều không biết Tô Mạt Tranh đang ở đâu.

Mấy ngày nay Lạc Ngưng Ninh và Tư Tinh Sở luôn ở bên cạnh Tô Mạt Tranh, tuy Tô Mạt Tranh nói cô không sao, cũng biểu hiện rất bình tĩnh.

Nhưng hai người đều biết Tô Mạt Tranh không vui.

Vậy nên sau khi nhốt ở nhà ba ngày, vào tối ngày thứ tư hai người đã kéo Tô Mạt Tranh ra ngoài chơi, hưởng thụ sự cám dỗ của màn đêm.

Tô Mạt Tranh mới đầu rất không quen, tuy trước kia cô cũng tới cùng với các bạn, nhưng cô trước giờ đều được bảo vệ ở chỗ ngồi, bọn họ cũng không cho cô đυ.ng vào đồ uống có nồng độ cồn cao.

Nhưng Tư Tinh Sở muốn khiến Tô Mạt Tranh có thể gạt bỏ hình tượng bé ngoan trước kia, thoải mái chơi thâu đêm hôm nay.

Vậy nên cô ấy cố ý gọi một ly cocktail có nồng độ cồn cao cho Tô Mạt Tranh, Tô Mạt Tranh tửu lượng kém sau khi uống ngoài cảm thấy choáng ra thì cảm thấy trở nên hưng phấn.