Chương 5

Cảm giác chua xót trong lòng dâng lên, lại dường như nổi lên chút ngọt ngào, không biết có phải là ảo giác hay không.

“Quân vụ gì mà gấp gáp như vậy?”

Ngay cả bỏ công nói thêm một câu cũng không có mà quay đầu bỏ đi.

Làm cho ta rất buồn.

“Tạm thời vẫn chưa thể nói.” Tiêu Tình Lam nói, “Gần đây có thể không yên ổn, ngươi đừng chạy lung tung.”

“Ta đương nhiên sẽ không chạy lung tung.” Ta mấp máy khóe miệng, “Bởi vì ta phải tiến cung rồi.”

“Cái gì?!” Đồng tử của hắn đột nhiên phóng lớn, sau đó cau mày, ngữ điệu cũng trở nên trầm thấp, “Tiểu Ngũ, ngươi đừng nói đùa với ta.”

“Ta không nói đùa.” Ta chua xót cười cười, “Ta đã qua vòng tuyển chọn thứ hai, ngày mai sẽ tiến cung, cho nên mới muốn gặp lại ngươi một lần, dù sao thì cũng không biết lần sau gặp mặt là khi nào...”

Tiêu Tình Lam bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía ta, ánh mắt kiên định.

“Đừng đi. Cứ nói hôm nay ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị trọng thương, không thể tiến cung.”

“Trong cung sẽ phái người đến kiểm tra, ta hiển nhiên không phải bị trọng thương.” Ta cũng nhìn về phía hắn.

Ta nghiêng đầu, trong ánh mắt có chút khó hiểu: “Hơn nữa, ngươi lấy tư cách gì mà bảo ta đừng đi chứ?”

Tiêu Tình Lam sửng sốt.

Ta thật sự đã tiến cung, không phải nói dối.

Nhưng mà đây đích thực là mưu kế nho nhỏ của ta...

Tổng tuyển cử triều ta, tổng cộng phải có năm sáu bảy tám vòng, bất luận ngươi là thần tiên quốc sắc như thế nào, cũng phải vượt qua ngũ quan trảm lục tướng, mới có thể trở thành tông phụ của hoàng gia.

*Tông phụ (宗妇): Chính thê của tông tử.

Ở vòng hiện giờ, chính là chọn ra trăm vị tú nữ vào cung ở một tháng, để các ma ma xem cử chỉ hành vi hàng ngày của họ, một tháng sau sẽ đào thải hơn phân nửa.

Chủ ý tiến cung này là do biểu ca của ta - thái tử Lý Chiêu đưa ra.

Lý Chiêu mặc một bộ mãng bào, buộc tóc bằng dây ngọc, khẽ lắc chiếc quạt gấp, cười nói với ta: “Tiểu Ngư nhi, ta đã mở cửa sau cho muội, để muội được chọn vào cung ở một tháng, làm Tiêu Nhị Ngốc ghen tuông, đảm bảo khi hắn đối mặt với tâm ý của muội sẽ khóc ôm chân muội, không cho muội đi, đầu xuân năm sau liền đón muội qua cửa.”

Ta thoáng tưởng tượng ra dáng vẻ Tiêu Tình Lam khóc ôm chân ta... không nhịn được mà run rẩy nổi da gà.

Mặc dù thừa biết Tiêu Tình Lam không có khả năng vì loại chuyện này mà thay đổi tính tình sau một đêm, nhưng ta quả thật muốn thấy phản ứng của hắn —— nếu như hắn thật sự không có một chút phản ứng nào, vậy thì ta sẽ có lý do đầy đủ để c.hết cái tâm này.