Chương 4

“Tiểu Ngũ ——!” Ta nghe thấy tiếng giận dữ của Tiêu Tình Lam.

Lăn xuống từng bậc từng bậc từ cầu thang cao như vậy, xương cốt cả người ta đều đau.

Tiêu Tình Lam xông lên ôm lấy ta, ngữ điệu lo lắng: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ! Ngươi thế nào rồi?”

Ta đau đến nỗi không thể nói nên lời, nước mắt cũng đã rơi xuống.

Tiêu Tình Lam bất ngờ rút bội đao ra khỏi vỏ, một tay hắn ôm chặt ta, một tay cầm đao, chỉ về phía Lãnh Túc: “Lãnh Túc, ngươi thân là vệ binh của thiên tử, lẽ ra phải thủ thành kinh đô, hiện giờ lại tùy ý ra tay, đả thương người vô tội, ta xử lý ngươi theo quân quy, xem ngươi còn gì để cãi!”

Sau đó là một trận hỗn chiến, một mình Tiêu Tình Lam xử lý hai người bên Lãnh Túc kia.

Sau đó lại có người mặc nhung trang chạy tới, cung kính hành quân lễ với Tiêu Tình Lam, Tiêu Tình Lam bảo bọn họ giải Lãnh Túc và một người khác về quân doanh xử lý, rồi tự mình đưa ta hồi phủ.

Tuy rằng lần này ta ngã đau, nhưng chỉ là xanh tím mấy mảng da thịt, không có gì đáng ngại. Cho nên khi Tiêu Tình Lam ngồi xổm xuống muốn cõng ta trở về, ta lắc đầu nói: “Ta tự đi về là được rồi.”

Hắn dường như hơi sững sờ: “Trước kia ta cũng từng cõng ngươi.”

Ta nghiêng mặt: “Đó là lúc nhỏ... Có thể giống nhau sao?”

Hắn nhìn ta một cái, thần sắc không rõ, sau đó hắn mím môi, nói với ta: “Vậy được, ngươi ở chỗ này chờ ta một lát, ta bảo người của phủ ngươi gọi xe ngựa đến.”

“Ế——“ Ta lập tức kéo ống tay áo hắn, cúi đầu xuống, “Đừng gọi bọn họ, ngươi đưa ta về đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Được.” Hắn gật đầu.

Bước chân ta chậm rãi đi về phía trước, Tiêu Tình Lam sóng vai đi bên cạnh ta.

Ta đưa tay ra sau lưng, ngữ điệu có chút mỉa mai: “Trước kia lúc nào bước chân của ngươi cũng đi rất nhanh, ta chạy chậm đuổi theo phía sau ngươi, nhưng không đuổi kịp ngươi. Ta nói, Tiêu nhị ca ca chờ ta với, ngươi căn bản không để ý tới ta.”

“... Có sao?” Hắn có vẻ hơi bối rối.

Ta không tiếp tục chủ đề này nữa, ngược lại nói: “Những bức hoạ, bản thảo gốc đã được tiêu hủy rồi, cục sách cũng sẽ không in thêm nữa, những cuốn bán ra bên ngoài ta cũng đã mua lại. Ngươi không cần lo lắng.”

Tiêu Tình Lam gật đầu, sau đó nói với ta: “Hôm đó ta có quân vụ rất quan trọng phải xử lý, thật sự không ở lâu được, mới vội vàng rời đi.”

Mũi ta bỗng nhiên chua xót.

“Vậy mà ngươi còn chạy tới tìm ta hỏi tội...”

“Không phải hỏi tội.” Hắn chậm lại một chút, “Bình thường ngươi lấy ta ra tiêu khiển thế nào cũng được, nhưng lần này liên quan đến thái tử, ta sợ người trong cung tìm đến gây phiền phức cho ngươi.”