Chương 42: Sinh nhật

Chương 42. Sinh nhật

Đến 8 giờ Tống Lưu mới về nhà, cô vừa mới khóc quá lớn, trước khi đi Mạnh Tiềm Tinh còn cố ý tìm khăn lông ướp đá đắp mặt cho cô, bây giờ đã hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu khóc lớn.

Tống Lưu đứng trước cửa vỗ vỗ mặt, hít sâu vài hơi, lấy chìa khóa mở cửa.

Ba Tống đã đi rồi, trong nhà rất yên tĩnh, mẹ Tống đang ngồi trên sô pha xem TV, chỉ mở một cái đèn đặt dưới đất.

Không biết sau đó bọn họ đã nói những gì, có phải đã đạt được ý kiến thống nhất hay không, tóm lại sắc mặt mẹ Tống cũng không khó coi lắm, xem gameshow trên TV còn bật cười.

Bà nghe thấy tiếng mở cửa, đầu quay qua nhìn Tống Lưu, giọng rất nhẹ nhàng: “Hôm nay sao con về trễ thế? Đi ra ngoài chơi với Mạnh Tiềm Tinh hả?”

Tống Lưu đem cặp sách đặt trên sô pha, đặt mông ngồi xuống: “Không có. 6 giờ hơn đã trở lại, ăn cơm chiều ở nhà cậu ấy.”

“Ưʍ.” Mẹ Tống gật gật đầu, đối với thời gian Tống Lưu nói cũng không có phản ứng gì, “Có phải lúc trước ba con nói với con chuyện chuyển trường không, con đừng để ý tới ông ấy, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, đầu óc lại ngắn lại, cũng không coi tình hình của cô bây giờ như thế nào.”

Tống Lưu đã quen giọng điệu như thế này của mẹ Tống khi nhắc tới ba Tống, chỉ gật gật đầu, cũng không biết xuất phát từ tâm lý như thế nào nói thêm một câu: “Vốn dĩ con cũng không muốn đi.”

Mẹ Tống không tiếp lời của cô, lại nói: “Tiểu Lưu, mẹ cảm thấy chắc con đã biết, mẹ chuẩn bị kết hôn, người đó con cũng biết, chính là chú Lý lúc trước.”

Tống Lưu lập tức im lặng, cô không ngờ mẹ Tống nói với cô chuyện này sớm như vậy, rõ ràng mấy tiếng trước còn cãi nhau với ba Tống.

Thật ra đứng theo góc độ của mẹ Tống, bà cũng không có chuyện gì phải chột dạ, lúc đó bà làm chuyện không đúng, nhưng ba Tống cũng sai, thậm chí còn quá đáng hơn bà ấy.

Tống Lưu có thể hiểu tâm trạng của mẹ Tống, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng chuyện tình cảm và kết hôn dù sao cũng là chuyện của mẹ Tống, cho dù cô bị cuộc hôn nhân thất bại của ba Tống và mẹ Tống làm cho đau khổ, nhưng Tống Lưu vẫn cảm thấy mình không tư cách, cũng hoàn toàn không muốn can thiệp tới chuyện đó, bởi vậy cô không có do dự liền nói: “Mẹ nghĩ kỹ rồi thì tốt, mẹ cảm thấy mẹ và chú ấy ở bên nhau vui vẻ hạnh phúc là được rồi, con không có ý kiến.” Dừng vài giây cô lại nói, “Con chỉ muốn cuộc sống hằng ngày trôi qua yên bình thôi, không cần một chút lại nhảy ra một chuyện lớn là được.”

Tống Lưu không biết mình ám chỉ như vậy đã rõ ràng chưa, nhưng mẹ Tống chỉ cười cười, đôi mắt chăm chú vào TV, cũng không nhìn cô: “Sao con còn nhỏ mà đã nghĩ nhiều như vậy rồi, không có chuyện lớn gì đâu, năm nay còn chăm chỉ chuẩn bị thi đại học đi, mấy chuyện khác không cần xen vào, con thi đậu trường đại học tốt, mẹ cũng không có tâm nguyện gì khác.”

Tống Lưu không biết nên đáp lại như thế nào, thật ra cô muốn nói tâm nguyện của mẹ Tống thật sự không liên quan gì đến cô, muốn nói tuy rằng chuyện thi đại học quan trọng nhưng cũng không quan trọng để cô bỏ qua hết tất cả, còn muốn nói thật ra cô muốn biết rốt cuộc mẹ Tống và ba Tống đã thỏa thuận những gì, nhưng cái gì cô cũng không nói, cô đã quen với cảnh thái bình giả tạo như vậy rồi, hơn nữa nói ra những lời này, đối với hai bên cũng không có ý nghĩa, mất công cả hai đều không thoải mái.

“Con biết rồi.” Tống Lưu cầm cặp sách đứng lên, “Con hơi mệt, đi ngủ trước nha mẹ, ngày mai còn đi ra ngoài chơi. Mẹ cũng đi ngủ sớm một chút, đừng xem TV muộn quá.”

Mẹ Tống gật gật đầu.

Tống Lưu tắm rồi nằm lên giường, bỗng nhiên không hề buồn ngủ một chút nào.

Những chuyện linh tinh đó cô không muốn nghĩ tiếp, nhưng tự nhiên cô lại nghĩ tới Mạnh Tiềm Tinh.

Trên đời này rốt cuộc cũng có một người cô có thể hoàn toàn tin tưởng thẳng thắn đối xử, Tống Lưu nghĩ như vậy, tuy rằng trước kia lúc bọn họ ở bên nhau cơ bản cũng rất ít khi nói tới những chuyện này, chỉ là cảm giác hoàn toàn khác hẳn...

Tống Lưu lấy hai tay che mặt, hít sâu một hơi, cảm thấy có chút kỳ diệu, lại có chút mới lạ.

Từ từ thở ra một ngụm khí, bên trong tiếng thở ra, mang đi một ít cô đơn và thương cảm còn sót lại trong đầu Tống Lưu.

Hôm nay khi ngủ, trên mặt cô mang theo nụ cười.

Tối hôm qua, Tống Lưu mơ một giấc mơ, nên sáng sớm cô rất muốn gặp Mạnh Tiềm Tinh.

Còn chưa đến tám giờ, là ba Mạnh mở cửa cho cô.

Mạnh Tiềm Tinh còn chưa dậy, Tống Lưu động tác nhẹ nhàng bò lên giường hắn, từ từ sáp lại gần, nắm mũi hắn.

Sau đó cô liền nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh nhíu mày, mở miệng ra hít thở, duỗi tay gạt tay cô ra, còn hơi hơi xoay người. Tống Lưu chưa từ bỏ ý định, lại xoay hắn lại, một tay che miệng, một tay che mũi.

Sau đó cô liền cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, khi biết là cái gì, cô liền nhào lên người Mạnh Tiềm Tinh, lấy tay lau lên quần áo của hắn, còn đánh

hắn vài cái.

“Ghê tởm, ghê tởm, ghê tởm! Sao anh đáng ghét quá vậy, tỉnh rồi còn giả bộ, còn lấy lưỡi liếʍ em.”

Mạnh Tiềm Tinh ôm Tống Lưu ngồi dậy, trong mắt tràn đầy ý cười: “Là ai không kêu anh cho đàng hoàng, một hai phải trêu chọc anh? Em làm ‘ác nhân còn muốn cáo trạng trước’? Bản lĩnh lớn ha.”

Nói xong còn nghiêng người qua hôn cô, Tống Lưu vội vàng duỗi tay che miệng hắn: “Anh còn chưa đánh răng, không cho hôn.”

Mạnh Tiềm Tinh lại liếʍ cô một chút, thấy cô sợ tới mức rút tay về, lớn tiếng cười vài cái, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.

“Em tìm anh sớm như vậy làm gì, gấp gáp không chờ nổi nhào vào trong ngực anh hả?”

Tống Lưu yên lặng bĩu môi không cho hắn nhìn thấy, không lên tiếng phản bác, lại không biết nhớ tới gì đó, ngượng ngùng nói: “Năm nay sinh nhật của anh có phải ngày 10 tháng 3 không?”

Thật ra Tống Lưu còn lớn hơn Mạnh Tiềm Tinh bốn tháng, chẳng qua khi còn nhỏ Mạnh Tiềm Tinh lớn lên cao to, cô cũng không tổ chức sinh nhật, mẹ Tống và mẹ Mạnh cũng không hỏi nhau, đều cho rằng Mạnh Tiềm Tinh muốn lớn hơn, để cho Tống Lưu kêu Mạnh Tiềm Tinh là anh trai, sau đó lớn lên cũng không sửa lại.

Mạnh Tiềm Tinh nhướng mày: “Tính kế hoạch sớm như vậy? Em chuẩn bị cho anh bất ngờ gì vậy?”