Chương 41: Bí mật

Chương 41. Bí mật

Hai người ngồi ở trên giường của Mạnh Tiềm Tinh, lúc này Mạnh Tiềm Tinh cũng không biết nói gì mới tốt, lặng lẽ quay đầu nhìn Tống Lưu, mấy giọt nước mắt rơi xuống lúc đứng trước cửa nhà họ Tống đã được lau khô. Bây giờ hai mắt cô vô định nhìn chằm chằm sàn nhà, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mạnh Tiềm Tinh cẩn thận mở miệng: “Chuyện bọn họ vừa mới nói, em vẫn luôn biết đúng không?”

“A? Ưm… Cũng không khác lắm. Nhưng chuyện 50 triệu không biết.” Tống Lưu hơi hoảng hốt, trong đầu phản ứng một lát, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, tự giễu cười cười, “Không ngờ em còn có giá trị 50 triệu.”

“Em đừng nghĩ vậy, chắc đó chỉ là lời nói khi tức giận của ba em thôi.” Mạnh Tiềm Tinh khuyên nhủ.

“Có lẽ. Mặc kệ là lời nói khi tức giận hay thật sự muốn, có thể nhớ nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng.” Tống Lưu hờ hững, rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói.

Mạnh Tiềm Tinh cũng cảm thấy nói như vậy thật sự hơi quá đáng, nhưng cũng không tiếp lời Tống Lưu, hắn chỉ nói: “Vậy ba em đã biết chuyện của mẹ em từ lâu? Vậy ngày đó… ở quán cà phê chắc em cũng biết rồi đúng không… có phải em nghe ba em nói không?”

Tống Lưu gật đầu: “Lúc nghỉ đông em đã biết chuyện hợp lại của mẹ và Chú Lý, không biết ba em nghe được ở đâu, có một ngày ba em gọi điện thoại trong thư phòng, người đó nói với ông ấy chuyện này, em nghe thấy. Nhưng em không ngờ ông ấy sẽ tức giận như vậy, đã qua nhiều năm rồi, ông ấy vẫn còn nhớ, bây giờ lại bởi vì chuyện này mà tới tìm mẹ em.”

“Vậy mẹ em thật sự…?” Mạnh Tiềm Tinh không có mặt mũi nói thẳng.

Tống Lưu biết hắn nói chưa hết câu, nhưng chuyện không nên nghe hắn cũng đã nghe rồi, bây giờ cô cũng không cần vì tự tôn thể diện buồn cười mà giấu những chuyện đó trong lòng nữa.

“Đúng, là mẹ em không chịu nổi những ngày nghèo khó nữa, tìm được một chỗ tốt hơn, mới ly hôn với ba em, nhưng cuối cùng hai người bọn họ cũng không kết hôn. Gần đây không biết vì sao lại liên lạc với nhau, còn bây giờ chắc là đang bận rộn chuyện kết hôn, haha… em còn tưởng là do chuyện công việc có vấn đề nữa chứ, có thể sau khi kết hôn mẹ em sẽ không đi làm nữa.”

Cô dừng một chút, lại nói tiếp, “Nhưng ba em cũng không tốt lành gì, em sinh tháng năm, Tống Kỳ là tháng sáu, bọn họ vừa ly hôn mấy năm, trên người ba em cũng không có tiền, em không tin mới ly hôn chưa được ba tháng, ông ấy có thể quen biết một người phụ nữ xa nhà cùng ông ấy về quê kết hôn sinh con trai nhanh như vậy.”

Tống Lưu nói xong, cảm xúc lại kích động hơn, còn dùng ngón tay chọc chọc tấm thảm chấm đất, chọc đỏ đầu ngón tay cũng không có cảm giác, “Mười tám năm, ba em chưa từng tặng cho em một món quà sinh nhật, ông ấy không hề nhớ ngày sinh nhật của em, còn Tống Kỳ, ông ấy hận không thể một năm tổ chức cho nó hai lần sinh nhật.”

Mạnh Tiềm Tinh bắt lấy tay cô cầm trong tay mình, nắm thật chặt.

“… Còn mẹ em, cũng không cần nói thêm gì hết. Họp phụ huynh từ nhỏ đến lớn, mười lần thì có tám lần là chú Mạnh đi cho em; mỗi lần em sinh bệnh phát sốt đều là dì Mạnh dẫn em đi bệnh viện mua thuốc…”

“Em không muốn gì nhiều, em cũng không muốn quản chuyện của bọn họ, cho nên em không nói. Bọn họ muốn kết hôn với ai thì kết hôn đi, em không sao cả. Em muốn yên ổn một chút, cho đến khi em có thể độc lập thì tốt rồi. Vì sao yêu cầu này họ cũng không thể thỏa mãn em chứ…”

“Tất cả đều lấy em làm cớ, lấy em làm lợi thế, bọn họ thật sự không quan tâm đến em…”

Trên mặt Tống Lưu lăn xuống hai hàng nước mắt, cô vừa nói vừa khóc, toàn thân khóc đến nhũn ra, một chút sức lực cũng không có.

Mạnh Tiềm Tinh vội vàng ôm cô vào trong lòng, nghe thấy lời nói tự trách của cô, càng đau lòng hơn: “Đừng nghĩ tới bọn họ nữa, Tống Lưu, anh quan tâm em, anh thật sự thật sự thật sự… rất quan tâm em.”

Tống Lưu không trả lời, qua thật lâu, đầu dụi dụi cọ cọ vào ngực Mạnh Tiềm Tinh, Mạnh Tiềm Tinh tập trung tinh thần, mới nghe rõ ràng lời cô nói.

“Vậy anh… anh yêu em nhiều một chút, được không?”

“Em chỉ có anh…”

Giọng của cô có chút hèn mọn, lại mang theo sự khẩn cầu, nhỏ yếu như vậy, lại cô độc như vậy.

Mạnh Tiềm Tinh không biết vì sao, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lưu.

Lúc đó cô, cũng không biết nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng giống như hôm nay, vừa tuyệt vọng vừa bất lực?

Hắn bị mẹ Mạnh ra lệnh cho cô một viên kẹo, nhưng lại bị cô làm rớt.

Hôm nay, Mạnh Tiềm Tinh muốn cho Tống Lưu một viên kẹo vĩnh viễn cũng không rớt mất.

“Anh đồng ý với em, vẫn mãi yêu em…” Hắn nhẹ nhàng nói, biết chắc chắn Tống Lưu sẽ nghe thấy.

Tống Lưu vươn hai tay ôm lấy eo Mạnh Tiềm Tinh, đầu dựa vào ngực hắn, từ từ nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn còn chảy.