Chương 43: Mười tám

Chương 43. Mười tám

“Không có quà!” Tống Lưu nhanh chóng lên tiếng phản bác.

Mạnh Tiềm Tinh không tin, cảm thấy cô chắc chắn đang lừa hắn, tay niết mặt cô: “Đừng gạt anh, nói mau. Em chuẩn bị cho anh cái gì?”

Tống Lưu bắt lấy cánh tay hắn muốn đẩy ra, còn không nói lời nào, Mạnh Tiềm Tinh tăng lực lên, véo đau mặt cô, cô liền dùng khuỷu tay thúc vào eo Mạnh Tiềm Tinh, xoay người lại, Mạnh Tiềm Tinh còn muốn chọc cô, cô liền cọ lên mặt Mạnh Tiềm Tinh, giống như mèo con: “Không lừa anh. Thật sự không có, thật sự không có…”

Ánh mắt Mạnh Tiềm Tinh vẫn còn hoài nghi, ôm eo cô, hai người dựa vào nhau, hai mắt đối diện: “Vậy hôm nay em hỏi anh làm gì, mấy năm trước đều là anh nhắc em, em mới nhớ sinh nhật của anh, năm nay lại chủ động như vậy, chắc chắn có điều kỳ lạ.”

Mặt Tống Lưu hơi đỏ, không biết là bởi vì vừa nãy mới đùa giỡn hay là bởi vì cái khác, eo cô dùng sức, đung đưa ngực, lại cắn cắn môi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, mặt đỏ bừng dựa tới bên tai Mạnh Tiềm Tinh, nhỏ giọng nói một câu, sau khi nói xong lại quay về, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, có chút ngượng ngùng lại có chút chờ mong.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn cô, vẫn không nói chuyện, trong lòng Tống Lưu thấp thỏm, tự tin nói: “Anh không muốn hả?”

Mạnh Tiềm Tinh nhanh chóng lắc đầu, nhưng vẫn không lên tiếng, mặt càng ngày càng hồng, Tống Lưu không tự giác liếʍ môi, còn dùng ánh mắt ép hỏi hắn, hắn mới chậm rãi phun ra một câu: “Có phải em không mặc áσ ɭóŧ đúng không?”

Tống Lưu không ngờ đợi nửa ngày lại nghe thấy một câu như vậy, tức giận đánh hắn hai cái, liền nghe thấy tiếng đập cửa truyền đến, Tống Lưu ngây người một chút.

Là mẹ Mạnh mụ mụ, “Mau ra đây ăn sáng đi.”

Sắc mặt Mạnh Tiềm Tinh không thay đổi, lên tiếng, đẩy Tống Lưu một chút.

Tống Lưu dựa vào hắn ngồi dậy, chỉnh lại váy ngủ. Thật ra váy ngủ khá dày, bình thường không nhìn được bên trong có mặc áσ ɭóŧ hay không, chẳng qua hai người bọn họ vừa nãy dính chặt vào nhau quá, Mạnh Tiềm Tinh mới cảm giác được hai điểm nhô lên trước ngực cô.

Mạnh Tiềm Tinh xuống giường trước, chuẩn bị đi rửa mặt, trước khi đi còn thuận tay sờ soạng ngực của Tống Lưu một chút, Tống Lưu đột nhiên không kịp phòng bị, sau khi phản ứng liền lấy gối đầu đánh hắn, đổi lại là hai tiếng cười to của Mạnh Tiềm Tinh.

Sau kỳ nghỉ hè, năm cuối cùng của thời cấp 3, vừa mới khai giảng Tống Lưu đã cảm giác được áp lực rõ ràng của bạn học, giáo viên, năm cuối ai cũng vôi vàng bận rộn.

Đương nhiên cô không dám giống như năm trước, nỗ lực 100% để học tập, ngày cuối tuần cũng không đi ra ngoài chơi với Mạnh Tiềm Tinh, hai người đều yên phận ở nhà làm bài thi, yên lặng kiềm chế sự chờ mong trong lòng đối với ngày đặc biệt sắp tới.

Giống với năm ngoái, kết thúc kỳ thi cuối kỳ chính là kỳ nghỉ quốc khánh, chẳng qua kỳ nghỉ năm nay khá ngắn, ngày 30 nghỉ, chiều ngày 5 đã phải quay lại học.

Mọi người trong nhà cũng bận rộn, ba Mạnh có một hạng mục mới, năm nay mẹ Mạnh cũng có lớp chuẩn bị tốt nghiệp, ngày 2 mẹ Tống đã đi công tác với chú Lý, trước khai giảng bọn họ đã kết hôn, ý của mẹ Tống không muốn thông báo khắp nơi, với lại bởi vì năm nay Tống Lưu học năm cuối rất quan trọng, nên tạm thời hai người cũng không có ở chung.

Ba Tống cũng biết, nhưng không có phản ứng gì khác, thậm chí khi gọi điện thoại với Tống Lưu cũng chỉ kêu cô an tâm học tập những thứ khác không cần suy nghĩ quá nhiều.

Tóm lại, tuy rằng là sinh nhật mười tám tuổi của Mạnh Tiềm Tinh, nhưng cũng không long trọng lắm, một nhà bọn họ về nhà ông bà nội Mạnh ăn cơm, bà nội Mạnh cùng với mẹ Mạnh tự mình xuống bếp, Tống Lưu cũng đi theo.

Ngày 4 tháng 10, buổi chiều bốn giờ hơn. Sau khi ăn cơm chiều, Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu cùng nhau đi dạo siêu thị, mua đồ ăn vặt và trái cây.

Trước quầy thu ngân chính là từng hàng từng hàng kẹo, chocolate, còn có một số đồ vật khác. Hai người làm bộ làm tịch đứng trước đó vài phút, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trên mặt đều là sự ngượng ngùng và chột dạ.

Tống Lưu gập khuỷu tay đánh Mạnh Tiềm Tinh hai cái, Mạnh Tiềm Tinh sờ sờ mũi, khụ một tiếng, duỗi tay cầm hai hộp kẹo cao su, lại làm bộ lơ đãng cầm hai hộp nhỏ nhét dưới giỏ đồ.

Tống Lưu nhìn quanh bốn phía, không có gì người, mới yên tâm.

Sau khi tính tiền xong, mỗi người cầm một cái túi trở về nhà.

Tống Lưu xách trái cây, Mạnh Tiềm Tinh xách đồ ăn vặt.

Không ai biết, dưới đống đồ ăn vặt có hai hộp áo mưa.