Chương 35: Vội vàng

Chương 35. Vội vàng

Những ngày vui vẻ thật sự rất ngắn ngủi, hai ngày sau Mạnh Tiềm Tinh và Tống Lưu đi leo núi hái quýt và táo, lại đi nông trường ăn mấy món quê nhà, hai ngày qua đi trong nháy mắt.

Sau khi về nhà đi ăn lẩu xem phim, không bao lâu sau đã đến ngày 29.

Mạnh Tiềm Tinh đi theo ba mẹ Mạnh đi đến nhà ông nội bà nội đón giao thừa, hơn mười ngày sau vẫn đi khắp nơi thăm thân thích bạn bè của nhà họ Mạnh, vẫn chưa về nhà.

Tống Lưu và mẹ Tống cùng nhau ăn tết, hai tháng trước mẹ Tống quen bạn trai mới, nhưng không giới thiệu cho Tống Lưu biết, chỉ nói “chưa đến lúc”, Tống Lưu cũng không hỏi nhiều, đối với chuyện của mẹ Tống cô không can thiệp nhiều, mẹ Tống không nói thì đó là chuyện cô ‘không nên biết’.

Qua năm, chờ đến mùng 3, mẹ Tống đi thăm hỏi mấy nhà bà con ở xa, Tống Lưu đến chỗ ba Tống, ở đó đến ba ngày trước trước khi đi học lại mới trở về.

Sau khi về nhà, tâm trạng của Tống Lưu kém hơn nhiều, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nhưng ở trước mặt mẹ Tống cô không biểu hiện ra, chỉ khi một mình ở trong phòng nằm trên giường im lặng không làm gì, cô cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mạnh Tiềm Tinh vẫn chưa trở về, nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô, khi Tống Lưu nói chuyện với hắn luôn rất uể oải, không có tinh thần, hắn hỏi có phải bên chỗ ba Tống đã xảy ra chuyện gì hay không, Tống Lưu liền phủ nhận.

Mạnh Tiềm Tinh không tin, lần trước quốc khánh đi đến có xảy ra chuyện, sau đó Tống Lưu nói với hắn, hắn liền truy hỏi tiếp, Tống Lưu nghiêm túc phủ nhận một lần nữa, nói ‘không liên quan đến bên đó’ rất nhiều lần’, nhưng chờ đến khi Mạnh Tiềm Tinh hỏi cô rốt cuộc vì sao, Tống Lưu lại là im lặng, Mạnh Tiềm Tinh biết, chuyện cô không muốn nói có cạy miệng cũng không được.

Nhưng từ giọng điệu của Tống Lưu, hắn vẫn cảm nhận được chuyện này hoàn toàn khác chuyện lần trước.

Chờ đến khi Mạnh Tiềm Tinh về nhà, Tống Lưu cũng không tới tìm hắn. Hắn cảm thấy có chút bất an, thu dọn đồ đạc liền đi tìm Tống Lưu.

Mẹ Tống không ở nhà, khi Tống Lưu ra mở cửa thì gương mặt rất buồn khổ, hiển nhiên không vui lắm, trực giác của Mạnh Tiềm Tinh biết chuyện này không liên quan đến mẹ Tống, hắn hỏi mẹ Tống đi đâu, Tống Lưu lạnh mặt nói “Không biết”, nhưng biểu cảm kia không giống như khống biết.

Hắn lại truy hỏi vài câu nữa, Tống Lưu không kiên nhẫn, không thèm trả lời.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn dáng vẻ uể oải từ trong ra ngoài của cô, kiềm chế nghi hoặc trong lòng, nói mấy chuyện chọc cô vui vẻ, lại lấy quà mua cho cô ra, Tống Lưu mới cười hì hì nói chuyện phiếm với hắn, dáng vẻ không vui hoàn toàn không nhìn ra.

Mạnh Tiềm Tinh cười khổ ở trong lòng, cảm thấy cô như vậy thật sự đối với bản thân không tốt lắm, nhưng cũng biết thời cơ chưa đến, không mở miệng khuyên bảo được.

Vào ngày cuối cùng trước khi đi học mẹ Tống mà Tống Lưu không muốn nhắc tới lại nói với cô một tin tức làm cô cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khϊếp sợ: “Một năm rưỡi tới này mẹ không đi đâu hết, tập trung cho con chuẩn bị thi đại học.”

Giọng điệu của bà ôn hòa thân thiết, Tống Lưu lại yên lặng bất thường, lẳng lặng mà nhìn bà.

Nụ cười trên mặt mẹ Tống hơi cứng lại, hỏi cô: “Làm sao vậy? Mẹ ở nhà chăm sóc con không được hả, mẹ thấy sắp tới áp lực học tập của con khá lớn, sau này mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Sự chăm sóc của mẹ Tống làm cô thất vọng từng lần một.

Kết quả cuối học kỳ 1 lớp 11 Tống Lưu tiến bộ rất nhiều, thi khoa học tự nhiên đứng thứ 30.

Học kỳ mới kết quả trượt thẳng xuống, kì thi đầu tiên đứng thứ 70, thi giữa kì và cuối kỳ thì xếp hạng hơn 100, mẹ Tống nhiều lần muốn tâm sự với cô, đều bị Tống Lưu tìm đề tài khác tránh đi, bà đối với Tống Lưu luôn luôn có chút xấu hổ, cũng không dám làm căng, nhưng trước sau vẫn ôm tâm trạng “Hận sắt không thành thép”.

Tống Lưu nhìn thấy bà như vậy, trong lòng hơi khoái chí, nhưng cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn, đối với cơn bão sắp đến, Tống Lưu lựa chọn cách chống đối tiêu cực.

Nhưng mẹ Tống vẫn tìm được phương pháp trị cô, nghỉ hè, bà từ chối đề nghị cùng nhau ra ngoài du lịch của nhà họ Mạnh, nhanh chóng tìm một chỗ cho cô học bù, đăng ký một lớp hơn 11 người, học một tháng rưỡi. Còn thu di động của Tống Lưu, mỗi ngày đưa đón cô đi học.

Tống Lưu yên phận hai tuần, mỗi ngày đi sớm về trễ, nhìn rất nỗ lực, mẹ Tống rất vừa lòng, từ từ thả lỏng cảnh giác, không đưa cô đi học nữa, cũng đem điện thoại trả lại cho cô, nhưng mỗi ngày vẫn phải kiểm tra bài tập của Tống Lưu.

Ngày học bù thứ hai mươi, Tống Lưu giả bệnh xin giáo viên nghỉ học, chưa đến 9 giờ đã đến quán cà phê, ngồi hơn nửa tiếng, liền gọi điện thoại kêu Mạnh Tiềm Tinh tới.