Chương 36: Ấn tượng

Chương 36. Ấn tượng

Lúc Mạnh Tiềm Tinh đến thì nhìn thấy Tống Lưu đang ngồi ở góc trong trong cùng của quán cà phê, dựa vào bàn, ngón tay không ngừng ma sát mặt bàn.

Ánh đèn góc đó rất tối, hắn đến gần mới phát hiện Tống Lưu đang ngẩn người. Liền cau mày đi qua ngồi xuống, há miệng hỏi: “Không phải em đi học hả? Giờ này tới quán cà phê làm gì?”

Tống Lưu không cười hi hi ha ha nữa, trên mặt không có biểu cảm gì khác, chỉ nói: “Đừng nói cái này nữa, anh nhìn người phía sau đi, người đàn ông ngồi bên cửa sổ phía nam đó, anh còn nhớ ông ấy không?”

Mạnh Tiềm Tinh quay đầu nhìn, hắn vừa vào nên không để ý người trong quán cà phê, mà người đàn ông ngồi ở bên cửa sổ chỉ khoảng 40 tuổi, mặc áo sơmi và quần jean, bưng ly uống cà phê, cử chỉ có vẻ rất phong độ, rất nho nhã. Nhưng Mạnh Tiềm Tinh nghĩ một hồi lâu, đối với người đàn ông này không có ấn tượng gì.

“Ông ấy là ai vậy? Anh đã từng gặp hả? Anh không nhớ nổi.” Hắn quay đầu nói với Tống Lưu.

“Anh không nhớ hả? Một chút ấn tượng cũng không có?” Tống Lưu lại hỏi lần nữa, cảm xúc không biết vì sao có hơi nôn nóng, vẻ nôn nóng này Mạnh Tiềm Tinh hoàn toàn không thể lý giải được, hắn biết trong lòng Tống Lưu vẫn luôn có một bí mật, nhưng trước kia hắn không miệt mài theo đuổi cũng không có cơ hội miệt mài theo đuổi nó, sau đó hai người ở bên nhau, những bí mật đó chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người khi ở chung, hắn không muốn chủ động chạm vào vết sẹo của Tống Lưu, cũng theo ý Tống Lưu chưa bao giờ nghĩ tới việc thăm dò, nhưng hôm nay, hắn cảm giác hình như mình sắp nhìn thấy một góc của núi băng rồi, hắn không biết mình nên cảm thấy vui vẻ hay là cảm thấy bi thương vì Tống Lưu nữa.

Mạnh Tiềm Tinh chọn cách mở miệng dịu dàng một chút, không muốn làm Tống Lưu kịch liệt hơn: “Ông ấy… Rốt cuộc là ai? Anh… biết hắn sao?”

“Nhà em và mẹ đang ở bây giờ chính là ông ấy mua.” Tống Lưu bình tĩnh trở lại, khuôn mặt không biểu cảm, nhẹ nhàng nói ra sự thật này, giống như đang có một mạch nước ngầm đằng sau sự bình tĩnh này.

Mạnh Tiềm Tinh phản ứng lại: “Là ông ấy? Nhưng đã lâu rồi ông ấy chưa từng xuất hiện mà? Anh nhớ hình như… hình như lúc em còn học tiểu học ông ấy đã chia tay với mẹ em rồi mà.”

“Đúng vậy, không ngờ lại ở bên nhau.”

Mạnh Tiềm Tinh nghe thấy giọng nói của cô có hơi trào phúng, rất khó hiểu: “Đây không phải chuyện tốt hả? Ba em tái hôn cũng hơn 12 năm rồi, nếu ông ấy thật sự cùng mẹ em ở bên nhau, về sau mẹ em cũng có người chăm sóc, nếu không sau này em và anh đi làm việc ở bên ngoài, em cũng không cần lo lắng cho mẹ em.”

Tống Lưu lại không nghe thấy những câu sau của hắn, tất cả lực chú ý đều đặt ở phía trước, “Chuyện tốt? A, đúng là chuyện rất tốt.”

Mạnh Tiềm Tinh cảm thấy hơi kỳ quái, ngày xưa mẹ Tống cũng có giới thiệu mấy người bạn trai của bà ấy cho Tống Lưu biết, nhưng trước nay Tống Lưu đều đối xử rất lễ phép, tỏ vẻ ủng hộ, trước giờ chưa từng bài xích thậm chí là lộ vẻ khinh thường như hôm nay, hắn đang muốn nói thêm hai câu, liền nhìn thấy Tống Lưu xoay đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa quán cà phê, là mẹ Tống đang đi vào.

Hôm nay mẹ Tống mặc một bộ váy dài, mang giày cao gót, còn trang điểm nhẹ, so với ngày thường, đặc biệt xinh đẹp động lòng người. cô đi tới bên cạnh người đàn ông, người đàn ông đứng dậy ôm bà một chút, hai người ngồi đối diện nhau, mẹ Tống vẫy tay kêu người phục vụ, chọn mấy món.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn về phía Tống Lưu, hình như cô đã chấp nhận sự thật trước mắt rồi, không nói gì cả, lại cúi đầu, tay bắt đầu nắm một góc khăn bàn.

Mạnh Tiềm Tinh hơi khó hiểu, hắn cảm thấy Tống Lưu có hơi sợ hãi, trong đầu nhanh chóng phân tích tình trạng hiện tại một chút.

Mẹ Tống và bạn trai cũ nối lại tình xưa, không chừng còn có ý muốn kết hôn, thái độ Tống Lưu khác thường có vẻ phản đối, suy nghĩ cũng rất kịch liệt, mà hôm nay cô biết trước mẹ Tống gặp người đàn ông đó ở quán cà phê này, trong lòng chắc chắn có suy nghĩ, cũng có thể làm ra một ít hành động. Nhưng hiển nhiên, cô sợ hãi, chỉ là không biết đang sợ hãi cái gì.

Nhưng ở trong ấn tượng của Mạnh Tiềm Tinh, mẹ Tống vẫn luôn thân thiết hào phóng, tuy rằng thường xuyên không ở nhà, nhưng vẫn rất quan tâm Tống Lưu, bởi vậy, hắn muốn giải quyết vấn đề tâm lý của cô, nên mở miệng: “Hay là anh đi với em qua đó? Cái nhìn của em đối với chuyện này, mẹ em cũng không biết đúng không? Muốn giải quyết chuyện này, em ở chỗ này nhìn chằm chằm bọn họ nói chuyện với nhau cũng không làm được gì, hay là mở miệng nói chuyện với mẹ em cho tốt đi.”

Phản ứng đầu tiên của Tống Lưu chính là từ chối: “Anh không biết đâu, mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

“Phức tạp lắm sao?” Mạnh Tiềm Tinh hỏi lại, hắn hy vọng Tống Lưu có thể buông bỏ hết tất cả mọi chuyện, không cần trói buộc mình, “Em không thể giấu ở trong lòng như vậy, có vấn đề thì phải giải quyết, không kho như vậy đâu.”

Tống Lưu im lặng.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn cô, đối với Tống Lưu như vậy, hắn luôn đặc biệt khoan dung, lại rất dịu dàng.

Tống Lưu lại nằm bò xuống bàn, cằm đặt ở trên mu bàn tay, chớp chớp mắt, nước mắt liền rớt xuống.

Mạnh Tiềm Tinh thở dài trong lòng, ở trước mặt hắn, Tống Lưu rõ ràng không hề mềm yếu, không nhát gan, không rối rắm như vậy.

Cô luôn lạc quan, thích cười, muốn làm gì thì làm. Nhưng bây giờ xem ra, Tống Lưu cũng chỉ như vậy ở trước mặt hắn thôi.

Bọn họ cứ im lặng ngồi như vậy, qua hơn mười phút, mẹ Tống và người đó đứng dậy rời đi.

Mạnh Tiềm Tinh nhìn thời gian, không đến 10 giờ rưỡi, không thể để Tống Lưu ngồi mãi ở chỗ này, hắn cũng muốn Tống Lưu vui vẻ một chút, liền duỗi tay cầm lấy tay Tống Lưu.

“Dù sao hôm nay em cũng nghỉ học rồi, chúng ta đi hát đi.”

Đầu óc Tống Lưu còn chưa hoạt động trôi chảy, chỉ gật gật đầu theo phản xạ, nước mắt còn vương ở trên má.