Chương 34: Du͙© vọиɠ

Chương 34. Du͙© vọиɠ

Áo ngủ của Mạnh Tiềm Tinh bị lỏng, Tống Lưu nhẹ nhàng kéo một cái, cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nếu như bị dọa thì nhất định phải hét lên một tiếng, kết quả chờ đến khi cởϊ áσ ngủ của Mạnh Tiềm Tinh ra, mới nhìn thấy hắn vẫn còn mặc qυầи ɭóŧ.

Hai người nhất thời không nói gì hết, một lát sau, Mạnh Tiềm Tinh bật cười trước.

Tống Lưu vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhất thời xúc động, duỗi tay đẩy ngã Mạnh Tiềm Tinh, chủ động cưỡi lên người hắn, há miệng cắn loạn xạ trên mặt Mạnh Tiềm Tinh.

Áo ngủ trên người dưới động tác của cô tuột tới bả vai, hơn một nửa bộ ngực lộ ra, mắt Mạnh Tiềm Tinh sáng ngời, thuận thế kéo áo ngủ của cô xuống tới hông, nhìn cho rõ phong cảnh lần trước.

Bỗng nhiên Tống Lưu cảm thấy hơi thẹn thùng, ôm chặt Mạnh Tiềm Tinh, đầu chôn vào cổ hắn, ngực bụng ma sát lẫn nhau, đầu nhũ của cô cứng rắn, Mạnh Tiềm Tinh cũng vậy, va chạm tiếp xúc nhau, hai người đều có một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị .

Tay Mạnh Tiềm Tinh xoa ngực cô, thấy Tống Lưu không có động tác gì, hắn nói: “Hôn anh… Ưm… Rất muốn… em.”

Tống Lưu cắn lên cổ họng hắn, vươn đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ, hôn lên l*иg ngực ướt sũng của hắn, hôn lên hạt đậu đỏ đứng thẳng trước ngực hắn, thậm chí còn hơi đứng dậy, đi xuống hôn lên cơ bụng rõ ràng của hắn, càng ngày càng thấp xuống, cho đến khi thân dưới của Mạnh Tiềm Tinh không thể che giấu được hơi thở nam tính càng ngày càng nặng, giống như giây tiếp theo con hổ hùng mãnh sẽ xổng chuồng, Tống Lưu mới ngừng lại, hơi thở phun ngay tòa núi nhỏ phồng lên, gần trong gang tấc.

Tiếng hít thở của Mạnh Tiềm Tinh trầm đi, đùi phải nhịn không được cọ lên người Tống Lưu từng chút từng chút một, Tống Lưu không động đậy, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng hắn, giống một con mèo nhỏ chờ mệnh lệnh mới chịu hành động.

Hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, môi cũng không nhịn được liếʍ liếʍ một chút, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Em muốn làm gì?”

Vừa nói xong khí thế lập tức biến mất, lại nói: “Giúp anh cởi đi.”

Tống Lưu biết hắn nói cái gì, hiểu ý cười cười, nhưng không động tay, mà chỉ cúi đầu, môi cách qυầи ɭóŧ hôn nhẹ chạm vào đồ vật kia một chút, ngẩng đầu nói: “Không, muốn.”

Cô cười xinh đẹp như hoa, nói từng chữ rõ ràng. Mạnh Tiềm Tinh chỉ cảm thấy một giây trước đang ở thiên đường, sắp vui vẻ nổ mạnh, một giây sau lại tức đến mức hận không thể thu hồi lại lời nói lúc trước, làm Tống Lưu đến mức không biết đông tây nam bắc.

Nhưng lời đã nói ra, hắn cũng luyến tiếc không muốn lần đầu tiên với Tống Lưu lại bắt đầu sơ sài như thế.

Nhưng lúc này, vẫn phải dạy dỗ.

Hắn dùng chân nhẹ nhàng kẹp Tống Lưu lại, đứng dậy bắt lấy cô không cho cô động đậy, một tay khác đầu tiên cầm lấy áo ngủ của cô ném trên đất, sau đó lại kéo tay Tống Lưu cởϊ qυầи lót của hắn ra, trong lúc đó Tống Lưu hai ba lần đυ.ng phải cây đồ vật kia, nóng bỏng bức người.

Mạnh Tiềm Tinh đè Tống Lưu ở dưới thân, cúi đầu ăn ngực của cô, còn dùng hàm răng cắn đầu nhũ của cô, Tống Lưu bị cắn liên tục kêu rên, vòng eo cuộn tròn lại, tay nắm lấy đầu tóc của Mạnh Tiềm Tinh không biết nên kéo hay là đẩy.

Mạnh Tiềm Tinh ăn rất thoải mái, tay cũng không quên duỗi xuống phía dưới, sờ eo nhỏ của Tống Lưu, lại bắt lấy đùi cô đặt lên eo mình, sau đó tay đặt lên bên trong đùi của Tống Lưu, nắn bóp thịt mềm chỗ đó của cô.

Hạ thân Tống Lưu tê dại một trận, khóc lóc xin tha thứ: “Đừng… Đừng bóp chỗ đó.”

Mạnh Tiềm Tinh không thèm để ý tới cô, vẫn dùng sức vuốt ve, từ chân trái sờ đến đùi phải, ngẫu nhiên đυ.ng tới tiểu huyệt giữa hai chân Tống Lưu, cảm nhận được chút ướŧ áŧ, càng hưng phấn hơn, bàn tay thử thăm dò ấn lên hoa huyệt của cô, Tống Lưu “A… A…” kêu lên vài tiếng, hai chân kẹp chặt tay hắn, thân thể vặn vẹo trái phải, dòng nước xuân càng tuôn nhiều hơn.

Mạnh Tiềm Tinh dùng lực mạnh hơn, tách hai chân Tống Lưu ra, đầu ngón tay thăm dò sờ lên hoa huyệt, bên trong còn ướt hơn, hắn hơi hơi căng chỗ đó ra, dùng lòng bàn tay có chút thô ráp ma sát thịt non bên trong, Tống Lưu rất là mẫn cảm, hắn càng dùng sức sờ, nước tuôn ra càng nhiều.

Hắn còn tìm tới âm hạch sung huyết bên trong, cọ cọ từng cái một, cọ một cái, Tống Lưu liền yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng, trong miệng nói mấy lời mềm mại, kêu lung tung mấy tiếng “Anh trai”, lại không biết cô càng kêu, Mạnh Tiềm Tinh càng muốn yêu thương cô hơn.

Tống Lưu hoàn toàn bị Mạnh Tiềm Tinh khống chế, cho đến khi toàn thân run lên, tiết ra, cô nhẹ giọng kêu vài cái, sảng khoái đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Người cô đầy mồ hôi, thở phì phò từng ngụm, Mạnh Tiềm Tinh ngẩng đầu yêu thương hôn môi cô, tay dính đầy ái dịch lại sờ lên ngực Tống Lưu một

lần nữa, nơi đó đã bị hắn cắn đến mức đỏ bừng.

Hắn lại nói: “Em sờ cho anh đi, chỗ đó của anh còn cứng lắm.”

Tay Tống Lưu không có sức đánh hắn vài cái, lại dựa vào hắn, bị hắn cầm tay sờ lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn.

Vừa to vừa dài, lòng bàn tay cô ra đầy mồ hôi, Tống Lưu mơ mơ màng màng, tay bị bàn tay to của Mạnh Tiềm Tinh nắm lấy, cầm lấy côn ŧᏂịŧ của hắn di chuyển lên xuống, cũng không biết qua bao lâu, cô cũng không còn sức lực, nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy Mạnh Tiềm Tinh hừ vài tiếng, trên tay dính dính ướt nóng.

Mạnh Tiềm Tinh thoả mãn thở dài, kêu Tống Lưu vài tiếng, cũng không thấy cô phản ứng, cúi đầu đã thấy Tống Lưu ngủ rồi.

Hắn nhẹ nhàng cười, đứng dậy dọn dẹp qua loa một chút, tắt đèn, lên giường ôm chặt Tống Lưu.

Hai người im lặng ngủ, một đêm không mơ không mộng.