Chương 33: Ôn nhu

Chương 33. Ôn nhu

Tống Lưu và hắn nhìn nhau khoảng hai giây, từ từ rủ mắt xuống, khi ánh mắt đối diện với Mạnh Tiềm Tinh, trên mặt hiện lên nụ cười gian xảo.

Mạnh Tiềm Tinh hơi khó hiểu, chỉ thấy cô quay đầu lại mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ, đôi tay giao nhau nắm chặt lấy mép áo chậm rãi vén lên. Chỉ vài giây, vòng eo mềm dẻo của Tống Lưu, da thịt tuyết trắng, bầu ngực no đủ, hai điểm đỏ thắm trước ngực, tất cả đều lộ ra trước mắt Mạnh Tiềm Tinh.

Vòi nước ấm phun trên đỉnh đầu Tống Lưu xuống, hơi nước bốc hơi, Mạnh Tiềm Tinh chỉ cảm thấy trái tim mình cũng bay lên.

Hắn nghiêm túc, ánh mắt cũng kinh hoảng dời đi, không dám nhìn.

Tống Lưu nhìn thấy phản ứng của hắn, đắc ý cười cười, khom lưng cởϊ qυầи, xoay người, vươn tay nắm lấy mái tóc ướt, bắt đầu gội rửa.

Mạnh Tiềm Tinh xoay người đối diện với ngăn tủ, cầm lấy áo ngủ của Tống Lưu, không biết đang suy nghĩ cái gì, lại liếc mắt nhìn cô.

Kính mờ ở phòng tắm vòi sen che đến chỗ rốn của Tống Lưu, lúc này Tống Lưu đang chăm tóc gội đầu, không thèm để ý đến hắn. Ngăn tủ rất cao, hắn một tay chống cằm, nghiêng mắt nhìn ngắm Tống Lưu từ trên xuống dưới.

Nhìn lâu rồi, trái tim của hắn cũng không đập nhanh như lúc nãy nữa, nhưng cảm giác nóng bừng vẫn còn, Tống Lưu đã tắm gần xong, tắt vòi nước lau nước trên tóc.

Mạnh Tiềm Tinh vừa suy nghĩ vừa hành động, bàn tay cầm áo ngủ run lên hai cái, bước nhanh đến cửa phòng tắm, trái tim lại không kiềm chế được mà đập mạnh hơn.

Tống Lưu cảm giác được một trận gió lạnh thổi vào, mặc kệ mình đang toàn thân trần trụi muốn xoay người mắng hắn, nhưng cô còn chưa xoay người, áo ngủ trên tay Mạnh Tiềm Tinh đã phủ lên, còn bị hắn xoay bả vai lại, ôm cả người vào lòng.

“Anh…”

Tống Lưu còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Tiềm Tinh ngăn chặn miệng.

Hắn duỗi đầu lưỡi tuần tra từng góc trong miệng cô, hôn thật sâu, giơ tay lau vệt nước trên khóe miệng cô. Trán chống trán, sửa sang lại áo ngủ cho Tống Lưu, bao cô kín mít, mới thắt dây lưng lại.

“Chúng ta trở về đi.” Hắn lại đem mái tóc của Tống Lưu bị áo ngủ đè lại lôi ra ngoài, vén ra sau tai.

Tống Lưu gật gật đầu, bị ánh mắt dịu dàng của hắn làm trong lòng ngọt ngào vô cùng, không còn tâm tư suy nghĩ những thứ khác.

Mạnh Tiềm Tinh xoay người nhặt quần áo bị cô ném xuống đất lên, Tống Lưu còn chưa kịp ngăn cản, hắn lại đi ra xem xét những thứ khác, rồi sau đó dắt tay cô, kéo cô đi ra ngoài, mười ngón tay đan vào nhau.

Tuyết còn đang rơi, chung quanh không có một bóng người, thật sự rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi vào cửa kính, hai người không nói chuyện, bước chân một trước một sau, rất ăn ý.

Một tay Tống Lưu nắm chặt áo ngủ, rõ ràng mặc rất ít, nhưng cả người lại nóng lên, đặc biệt là bàn tay được Mạnh Tiềm Tinh nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng đến mức ra mồ hôi.

Đường đi không đến mười phút, trong lòng Tống Lưu căng thẳng, cảm giác như đi hơn hai mươi phút.

Mở cửa phòng, Mạnh Tiềm Tinh đem ném đồ trong tay xuống, kéo Tống Lưu vào hắn phòng.

Tống Lưu ngồi xuống giường, dựa lưng vào thành giường, Mạnh Tiềm Tinh đi lên, hai chân mở ra quỳ gối bên đùi cô, Tống Lưu giống như một con nai rơi vào miệng sói, Mạnh Tiềm Tinh cúi người xuống, đang muốn duỗi tay kéo thắt lưng bên hông Tống Lưu, lại bị Tống Lưu đè tay lại.

“Chúng ta…” Tống Lưu lắp bắp mở miệng, “Không cái kia?”

Mạnh Tiềm Tinh thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, cười ra tiếng: “Chúng ta một không trang bị, hai không có chuẩn bị tốt, em cảm thấy có thể có cái kia không?”

Tống Lưu xoa bóp tay hắn: “Vậy anh cởϊ áσ ngủ của em làm gì? Bên trong em không mặc gì cả …” Nói đến chỗ này, cô lại nghĩ tới cái gì đó, “Từ từ, có phải vừa nãy anh nhìn hết cả người em rồi không?”

Mạnh Tiềm Tinh nhướng mày: “Em cảm thấy sao?” Trong lòng lại nghĩ cô thật sự quá ngốc, đến bây giờ mới nhớ tới việc này. Lại cảm thấy rất vừa lòng, bởi vì hắn biết nếu không phải là hắn, chắc chắn Tống Lưu sẽ không thể chậm chạp như vậy.

“Lưu, manh.” Tống Lưu nhìn chằm chằm hắn gằn từng chữ một, đột nhiên lại cao giọng, “Không công bằng, anh đã nhìn hết người em rồi, em cũng phải nhìn anh.”

Mạnh Tiềm Tinh ngồi dậy, giang hai tay ra, vẻ mặt ngả ngớn mà nhìn cô, dáng vẻ để mặc người tới hái.

Trong miệng Tống Lưu nói lảm nhảm gì đó, nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ căm giận bất bình, trong lòng lại cười tươi như hoa, duỗi tay kéo dây thắt lưng áo ngủ của Mạnh Tiềm Tinh.