Chương 32: Càn rỡ (hơi H)

Chương 32. Càn rỡ (hơi H)

Tống Lưu làm bộ không để ý, ánh mắt nhìn vào khoảng không không xác định, hai tay nhích tới nhích lui, một lúc thì phẩy phẩy cánh hoa trên mặt nước, một lúc thì duỗi tay xuống dưới sờ chân của mình.

Mạnh Tiềm Tinh sờ một bên ngực của Tống Lưu, bàn tay cảm nhận được sự mềm mại và co dãn, tay co lại ôm lấy cả một bên, kề sát lỗ tai Tống Lưu nói: “Sao anh có cảm giác, hình như lớn hơn, so với lần trước.”

Tống Lưu nghiêng đầu, vành tai dán lên bờ môi của hắn, mềm giọng nói: “Mỗi ngày em ăn cái gì, không phải anh đều biết sao?”

Mạnh Tiềm Tinh sáp lại liếʍ vành tai của Tống Lưu, trầm thấp nói: “Em xoa xoa mà lớn như vậy đúng không.”

“Cút đi.”

“Không cho anh xoa nữa...”

Mạnh Tiềm Tinh bị lời nói của Tống Lưu kí©h thí©ɧ, tay tăng thêm sức, còn dùng lòng bàn tay ma sát hạt đậu nhỏ trước ngực của Tống Lưu.

“Ưʍ.” Tống Lưu kêu ra tiếng, chụp cánh tay của Mạnh Tiềm Tinh, “Anh nhẹ một chút, đau muốn chết, ưm…, đừng bóp chỗ đó.”

“Phải bóp chứ.” Mạnh Tiềm Tinh không để ý tới cô, càng bóp mạnh hơn, “Chẳng lẽ anh xoa em không thoải mái hả?”

Đầṳ ѵú Tống Lưu bị hắn bóp mà nhô lên, trên đỉnh còn có một lớp vải thô ráp, tay Mạnh Tiềm Tinh vừa bóp vừa véo, cô không còn chút sức lực nào, cả người mềm nhũn nửa nằm ngã vào trong lòng của Mạnh Tiềm Tinh, động tác của Mạnh Tiềm Tinh thuận thế càng không kiêng nể gì nữa, phía dưới chân cũng kẹp chặt Tống Lưu lại.

Tống Lưu mơ mơ màng màng cảm nhận được, côn ŧᏂịŧ hơi cương cứng của hắn chạm vào đùi cô, chỉ cách một lớp vải mỏng manh.

Nước trong hồ nước nóng rất nóng, tất cả cảm giác ở dưới nước mềm đi một chút, nhưng cảm giác cứng rắn kia lại rất rõ ràng. Trong cổ họng phát ra âm thanh gì đó, Tống Lưu cũng không nghĩ nhiều, chỉ dựa theo trực giác, cách lớp áo cắn lên hạt đậu đỏ trước ngực Mạnh Tiềm Tinh.

Động tác của Mạnh Tiềm Tinh dừng lại, sau đó ôm Tống Lưu chặt hơn.

Tống Lưu lại càng dễ dàng cảm nhận được biến hóa của thân thể hắn, vừa cắn vừa liếʍ hạt đậu đỏ, chỉ cảm thấy mình so với Mạnh Tiềm Tinh cũng không quá đáng lắm, nhưng cô lại cảm thấy rất vui sướиɠ, khuôn mặt tràn đầy nhu tình mật ý, cánh tay ôm cổ Mạnh Tiềm Tinh, đem hai cặp nhũ trước ngực đưa tặng đến tay Mạnh Tiềm Tinh.

Bọn họ đã mặt đối mặt, tư thế nữ trên nam dưới, Mạnh Tiềm Tinh bị cô liếʍ đến mức toàn thân tê dại, hạ thân trong lúc không hay không biết đã chính xác dính vào giữa hai chân mềm mại của Tống Lưu.

Hắn cúi đầu nhìn Tống Lưu, cô còn không biết gì, vẫn giống như một con thú con ủi tới ủi lui trong ngực hắn, hắn chỉ cảm thấy tìиɧ ɖu͙© kích động lại ngứa ngáy khó nhịn, duỗi tay sờ cằm của Tống Lưu, đôi mắt nhìn cô vừa đáng thương vừa sáng rực, giọng nói cũng mềm lại: “Liếʍ bên kia nữa, được không?”

“Không cần, em ăn đủ rồi.” Tống Lưu chớp chớp mắt, vòng eo thẳng lại, ngồi trước bụng của Mạnh Tiềm Tinh, hai tay chống lên vai hắn.

Sóng nước dập dềnh dâng lên cô bọn họ lúc cao lúc thấp.

“Vậy em muốn làm sao?” Mạnh Tiềm Tinh rất cưng chiều cô, rất phối hợp, nhướng mày, tươi cười nhìn cô, bàn tay đi xuống sờ lên cặp chân dài bóng loáng mềm mại của cô.

“Em muốn… ăn anh!”

Tống Lưu đột nhiên cúi người xuống, mắt nhắm chặt, hôn lên môi Mạnh Tiềm Tinh. Mạnh Tiềm Tinh phản ứng rất nhanh, lập tức đảo khách thành chủ, tiến quân thần tốc.

Thân thể hai người dính chặt vào nhau, tay cô bắt lấy bả vai Mạnh Tiềm Tinh, tay Mạnh Tiềm Tinh vốn dĩ đang vuốt ve chân cô, theo động tác của cô, tay hắn liền rơi xuống cặp mông yêu kiều của cô.

Tiếng hít thở đan xen nhau, tay Mạnh Tiềm Tinh xoa nắn cặp mông của Tống Lưu, lại nghe thấy cô ưm vài tiếng, càng kích động hơn, tay cũng không tự chủ được mà duỗi xuống dưới.

Từ từ đến gần bên cạnh vùng đất nguy hiểm, Mạnh Tiềm Tinh thở hổn hển, một giây trước đầu lưỡi còn đang quấn lấy Tống Lưu mυ"ŧ vào, giây tiếp theo đã bị Tống Lưu từ từ đẩy hắn ra.

“Làm sao vậy?” Hắn khó hiểu hỏi.

Khuôn mặt nhỏ của Tống Lưu ửng đỏ, có nóng bừng, có xấu hổ, có kích động, cũng có thở không nổi, cô giương cái miệng nhỏ hít thở dồn dập, giọng điệu rất kiên định: “Không muốn ở chỗ này.”

Cô còn nhớ rõ chuyện lúc nãy bọn họ nhìn thấy, làm sao có thể tiếp tục ở chỗ này chứ?

Mạnh Tiềm Tinh hiểu, nhẹ giọng đề nghị: “Chúng ta trở về phòng …anh đi tắm rửa trước?”

Tống Lưu gật đầu.

Mạnh Tiềm Tinh ra hồ, áo ba lỗ và quần đã cởi ra để ở cạnh cửa kính, cả người khô nóng không có chỗ phát tiết, liền mở nước lạnh để tắm, tắm xong thay một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ liền mặc áo ngủ lên.

Tống Lưu không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ở suối nước nóng trong hồ bên trái hoa hoa bên phải hoa hoa, không quá vài phút liền nghe được Mạnh Tiềm Tinh kêu cô.

Tống Lưu đứng dậy, mặc quần áo vào phòng tắm vòi sen, chờ đến cô đi vào mới phát hiện, khi mới vào phòng chỉ nghĩ tới việc kéo rèm che hồ nước nóng lại, mà không để ý tới phòng tắm vòi sen bằng kính chỉ có một mặt bị mờ, những chỗ còn lại hoàn toàn trong suốt, cô xoay người nhìn bên ngoài, Mạnh Tiềm Tinh đang dựa vào tủ quần áo cách đó hai mét chờ cô.

Thấy cô nhìn qua đó, nét mặt biết rõ, nhưng ánh mắt không chịu dời đi chỗ khác.